Thần Y Trọng Sinh

Chương 112



Người cản Hạng Vân không phải ai khác, chính là Mạc Phàm.  

Lúc hắn chữa bệnh ung thư cho Mộc Phong Vãn có chút nghi ngờ, tại sao không gặp cha Mộc Phong Vãn.  

Từ cuộc đối thoại vừa rồi của Lưu Nguyệt Như và Mộc Phong Vãn, hắn căn bản có thể chắc chắn, cha Mộc Phong Vãn đã không còn.  

Hơn nữa tình cảnh của Mộc Phong Vãn và Lưu Nguyệt Như ở Mộc gia cũng không lạc quan, nếu không sao Mộc gia có thể để Lưu Nguyệt Như tái giá với Hạng Vân.  

Phụ nữ ở nhà giàu có cũng có phụ nữ bất hạnh, cửa vào nhà giàu sâu tựa biển, quả nhiên không sai.  

Bỏ mặc sao được, một người phụ nữ nguyện ý lấy hơn 8000 vạn ra bảo vệ hắn, hắn sẽ không để người này bị thương tổn.  

Tay khẽ cử động, tiếng răng rắc truyền từ cổ tay Hạng Vân đến.  

Sắc mặt Hạng Vân thay đổi, chỉ cảm thấy cổ tay phải như bị bóp nát, đau đớn truyền tới.  

Anh ta muốn dùng lực hất ra, nhưng tay Mạc Phàm như kiềm thép, nắm chặt lấy tay anh ta, căn bản không hất ra được.  

- Được, cậu mau buông tôi ra, chúng ta nói chuyện.  

Hạng Vân gào thét nói.  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, buông tay ra.  

- Anh bảo tôi trả lại hơn 8000 vạn, nếu không nhất định phải ký hợp đồng này, đúng không?  

Hạng Vân xoa xoa cổ tay sưng đỏ, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.  

Mạc Phàm chỉ là một đứa trẻ, lấy đâu ra sức lực mạnh như thế, nếu vừa rồi anh ta mở miệng trễ, cổ tay anh ta sẽ bị bẻ mất.  

Anh ta liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt Như một cái, không để ý tới Lưu Nguyệt Như nữa, dù sao con vịt tới tay, sẽ không chạy khỏi, sau này thu thập trên giường là được.  

Còn con bé Mộc Phong Vãn kia, đều là vật trong túi anh ta, cùng thịt hai mẹ con, hì hì.  

- Không sai, cậu trả bệnh viện chúng tôi hơn 8000 vạn, hay là ký hợp đồng?  

- Tôi sẽ không ký hợp đồng, 8000 vạn anh nói tôi cũng không trả.  

Mạc Phàm bình tĩnh nói.  

- Vậy chúng ta chỉ có thể gặp ở tòa án, tập đoàn Mộc thị chúng tôi thưa kiện, cho tới bây giờ còn chưa từng thua, kết quả cậu cũng không trốn thoát, hà tất phải thế, trở mặt với cậu tôi đều không có lợi.  

Hạng Vân cười mỉa nói.  

Tập đoàn Mộc thị có đội pháp luật ưu tú nhất, Mạc Phàm không có một chút phần thắng.  

- Vậy cũng chưa chắc.  

Mạc Phàm quay đầu nói với Lưu Nguyệt Như:  

- Lưu phu nhân, tôi nhớ tôi không phải là nhân viên của bệnh viện?  

- Không sai!  

Lưu Nguyệt Như cau mày, gật đầu.  

- Trên hợp đồng của những người bệnh kia có viết rõ, đem 10% tài sản làm tiền chữa bệnh chuyển tặng cho tôi, chứ không phải bệnh viện?  

- Trên hợp đồng viết như vậy.  

Vì để tránh phiền phức, mỗi người bệnh đều ký một phần hợp đồng, đây là Lưu Nguyệt Như kiên trì yêu cầu, quả thật được tiền không phải bệnh viện, mà là Mạc Phàm.  

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lưu Nguyệt Như và Tiểu Nguyệt cũng hòa hoãn hơn ít.  

- Nếu tôi không phải nhân viên bệnh viện, số tiền này lại là tiền chữa bệnh người bệnh trả cho tôi, hơn 8000 vạn này có liên quan gì đến anh, tôi dựa vào cái gì phải đưa cho anh.  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi ngược lại.  

- Đúng vậy, dựa vào cái gì đưa cho anh.  

Tiểu Nguyệt hãnh diện nói.  

Hạng Vân khẽ nhíu mày, nụ cười trên khóe miệng lại cứng ngắc.  

- Xem ra bác sĩ Mạc nhất định phải gây khó dễ cho tập đoàn Mộc thị chúng tôi, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt sao?  

Mạc Phàm híp mắt, biểu cảm không thay đổi chút nào.  

- Anh nghĩ như vậy cũng không phải không thể được.  

Đừng nói là kẻ địch với tập đoàn Mộc thị, cho dù là kẻ địch với thế giới này thì thế nào.  

Biểu cảm của Mạc Phàm rất bình tĩnh, trên mặt Lưu Nguyệt Như lộ ra hốt hoảng.  

Bà thân là người Mộc gia, hiểu Mộc gia khủng bố hơn Mạc Phàm nhiều.  

Con em thế gia năm trước chính là ví dụ, bởi vì chọc giận Mộc gia, cuối cùng chúng bạn xa lánh, gần như mất hết tất cả Vốn với y thuật thiên tài, cho dù mất đi sự giúp đỡ của gia tộc, tự lập môn hộ cũng không có vấn đề.  

Nhưng thiên tài này chỉ có một tay, không bắt được mạch, thì không thi châm được, ngay cả ăn cơm cũng vô cùng khó khăn.  

Nguyên nhân chính là sau khi người đó bị đuổi ra khỏi gia tộc, toàn bộ gân tay gân chân bị người ta làm đứt, sau đó không khác gì một phế nhân.  

Những chuyện này đều do Mộc gia sai người thúc đẩy, chỉ có rất ít người biết.  

Mạc Phàm trẻ tuổi hơn thiên tài kia, y thuật cao minh hơn, bà không hi vọng Mạc Phàm bước theo người kia.  

Cho dù vừa rồi lực tay của Mạc Phàm mạnh hơn Hạng Vân, nhưng dù sao Mạc Phàm vẫn chỉ có một mình, Mộc gia như một hung thú viễn cổ, căn bản không thể đánh đồng.  

- Hạng Vân, cậu muốn làm gì?  

Lưu Nguyệt Như vội vàng hỏi.  

- Tôi muốn làm gì, cô là người rõ ràng nhất, còn hỏi tôi à.  

Hạng Vân cười âm hiểm, quay đầu nói với Mạc Phàm:  

- Nhóc con, nể mặt cậu trẻ tuổi không hiểu chuyện, tôi cho cậu một cơ hội nữa, ký hợp đồng này, nếu không cậu và hai người họ cũng không ra được bệnh viện này, cậu không e sợ gì, cũng phải nghĩ đến hai người họ chứ?  

Nếu uổng phí nhiều thời gian như vậy, nhất định phải nắm được phương pháp chữa trị ung thư.  

Chỉ cần nắm được phương pháp chữa trị ung thư, thì chẳng khác nào trở thành người giàu có nhất thế giới.  

Trở thành người giàu nhất, mấy cái mạng tính là gì.  

Mắt Mạc Phàm híp lại, trong mắt lóe lên sắc bén.  

- Anh đây là đang uy hiếp tôi sao?  

- Cậu nghĩ như vậy cũng không phải không thể được Hạng Vân dùng câu Mạc Phàm nói lúc trước trả lời:  

- Thế nào, nghĩ kỹ chưa?  

- Người uy hiếp tôi, đến bây giờ cũng không có kết quả tốt.  

Mạc Phàm thản nhiên nói, quả đấm yên lặng không tiếng động nắm chặt.  

- Bởi vì người lúc trước uy hiếp cậu cũng không lợi hại như bộ trưởng Hạng chúng tôi.  

Cửa phòng mở ra, Liễu Trạch lúc trước rời đi đi vào.  

Hạng Vân thấy Liễu Trạch đi vào, khóe miệng nhếch lên, trên mặt lại có thêm vài phần đắc ý.  

- Làm xong rồi?  

- Đúng vậy, một câu nói của bộ trưởng, người kia còn không đồng ý, trái lại là thằng nhóc này, từ lúc bắt đầu cũng không nên khách sáo như vậy, cắt đứt từng gân tay gân chân, cũng không tin cậu ta không chịu hợp tác, lại không hợp tác thì bắt cha mẹ anh em cậu ta đến, làm thịt từng người một trước mặt cậu ta, trừ phi cậu ta tâm địa sắt đá, nếu không sẽ đi vào khuôn phép.  

Liễu Trạch cười mỉa nói, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ tàn nhẫn, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện không có tính người.  

- Đừng chỉ biết giết giết giết, dọa y tá nhỏ bé không tốt lắm đâu.  

Hạng Vân cười ngả ngớn nói.  

Mặt Mạc Phàm không đổi, nhưng trong đôi mắt nhìn Liễu Trạch và Hạng Vân tràn đầy sát ý, ánh mắt này chỉ xuất hiện lúc Mạc Phàm giết chết tên tóc vàng và chú Vương. - Các anh…  

Tiểu Nguyệt bị dọa sợ hoa dung thất sắc.  

Cô chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, sao có thể ngờ hai người này tàn nhẫn như thế.  

Lưu Nguyệt Như nghĩ đến, nhưng không ngờ loại chuyện này sẽ xảy ra với Mạc Phàm.  

- Hạng Vân, các cậu dừng tay, các cậu điên rồi, các cậu không thể làm vậy với bác sĩ Mạc.  

- Hì hì, cô còn chưa biết rốt cuộc thằng nhóc này đáng tiền bao nhiêu, đợi tôi thu thập thằng nhóc này xong sẽ thu thập cô, tốt nhất cô đàng hoàng một chút, nếu không tôi không đảm bảo lát nữa sẽ dịu dàng đâu.  

Hạng Vân liếm môi, cười dâm đãng nói.  

- Ra tay đi.  

Khóe miệng Liễu Trạch nhếch lên, vỗ tay một cái.  

Cửa phòng khám mở ra lần nữa, một đám đại hán áo đen đi từ ngoài vào.  

- Long ca, chính là tên nhóc này, anh đánh gãy chân cậu ta trước, sau khi chuyện thành công 8000 vạn sẽ là của anh.  

Liễu Trạch chỉ Mạc Phàm cười đắc ý nói.