Trong chớp mắt ngoại trừ một số người ra, ánh mắt những người khác đều nhìn về phía Mạc Phàm.
- Cậu ta là Mạc tiên sinh Mạc gia Giang Nam sao?
- Làm sao có chuyện đó được?
Bọn họ vẫn nghe lời đồn về Mạc tiên sinh, nhưng chưa từng gặp Mạc tiên sinh bao giờ, ai có thể ngờ Mạc tiên sinh lại trẻ như vậy, còn chưa tới 20 tuổi.
- Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy, quả thật Mạc tiên sinh có tư cách kiêu ngạo.
Có người vô cùng khiếp sợ gật đầu.
Tống Minh Huy có thể tổ chức thịnh yến Thiên Tứ, đó là vị có Mạc gia làm hậu thuẫn.
Hiện giờ Mạc tiên sinh đích thân tới, cậu ta muốn làm gì ở đây chẳng được, bởi vì cậu ta là Mạc Phàm Mạc tiên sinh danh chấn thế giới.
Vợ chồng Trần Phàm Không cũng sửng sốt, sau đó đứng ngồi không yên, trong đôi mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy vẻ khó mà tin.
Trần gia bọn họ là võ đạo thế gia thủ đô không sai, nhưng cho dù là lão gia tử nhà bọn họ cũng không đủ tư cách ngồi cùng ăn cùng Mạc Phàm, hiện giờ bọn họ không chỉ ngồi cùng Mạc tiên sinh trong truyền thuyết, còn được Mạc tiên sinh kính rượu.
Nếu biết sớm là Mạc Phàm, chắc chắn uống ly rượu này thơm hơn ly rượu khác nhiều.
Ngay cả Trần Huyền Phong cũng vô cùng kinh ngạc, đứng bật dậy khỏi ghế.
- Lão đại, không, cậu là Mạc tiên sinh sao?
Anh ta biết Mạc Phàm là người Mạc gia, nhưng chưa từng nghĩ Mạc Phàm là Mạc tiên sinh danh chấn thế giới.
- Cậu còn chưa tin à, không phải tôi từng nói với cậu rồi sao.
Sử Hàng liếc mắt nhìn Trần Huyền Phong nói.
Anh ta là người đầu tiên biết Mạc Phàm là Mạc tiên sinh, anh ta từng nói với Phương Nhân Hiếu và Trần Huyền Phong vài lần, Phương Nhân Hiếu bán tín bán nghi, Trần Huyền Phong thì không tin chút nào.
- Chuyện này…
Trần Huyền Phong nuốt nước bọt, mãi mà chưa phản ứng kịp.
- Ngồi xuống đi, gọi tôi là lão đại hay Mạc Phàm được rồi.
Mạc Phàm cười khẽ, nói.
Trần Huyền Phong được Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu lôi kéo, lúc này mới ngồi xuống chỗ cũ, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mộ Dung Sùng Đức.
- Mạc tiên sinh, nên xử lý người này thế nào?
Tống Minh Huy chỉ những thuộc hạ quỳ trên mặt đất lùi ra, hỏi Mạc Phàm.
Mạc Phàm không thèm nhìn Mộ Dung Sùng Đức, đưa Tiểu Vũ cho A Hào.
- Tiểu Vũ đi chơi với chú A Hào một lát đi.
- Dạ.
Tiểu Vũ nhu thuận nhảy lên người A Hào, được A Hào mang rời đi.
Mộ Dung Sùng Đức ở phía đối diện nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ông ta vốn bảo người mời Tống Minh Huy đối phó Mạc Phàm, dù thế nào ông ta cũng không ngờ người phá hủy chuyện tốt của ông ta là Mạc tiên sinh?
Chẳng trách ông ta không có tư cách biết thân phận Mạc Phàm, quả thật ông ta không có tư cách này.
Tuy ông ta là đại lão một phương, nhưng kém rất xa so với Mạc Phàm.
Không thể không nói, lần này ông ta đá trúng tấm sắt rồi.
Nhưng chỉ trong phút chốc ông ta khôi phục như thường.
- Tôi tưởng là ai, hóa ra là Mạc tiên sinh nhân tài kiệt xuất, đúng là thất kính thất kính, tại hạ là Mộ Dung Sùng Đức, bái kiến Mạc tiên sinh.
Mộ Dung Sùng Đức hơi chỉnh quần áo, cúi người nói với Mạc Phàm.
Giọng điệu khách sáo hơn trước không biết bao nhiêu lần.
- Là ông nói bạn tôi say rượu làm nhục con gái ông với một đám người, thật sự là vậy sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Chuyện này có phải hay không bạn của Mạc tiên sinh biết rất rõ mà, Mạc tiên sinh?
- Quả thật là tôi làm, tôi thừa nhận chuyện này, tôi cũng có thể cưới con gái ông, nhưng chắc chắn ly rượu các người cho tôi uống có bỏ thuốc.
Trần Huyền Phong đứng dậy, tức giận nói.
- Bị bỏ thuốc, ai có thể chứng minh đây, mọi chuyện phải có chứng cứ, nếu không có chứng cứ tôi tin với tính cách của Mạc tiên sinh, sẽ không đổ oan cho người tốt, cũng không bỏ qua cho người xấu đâu.
Mộ Dung Sùng Đức cười, tâng bốc Mạc Phàm.
Người biết ly rượu có thuốc chỉ có ông ta và một thuộc hạ, bây giờ thuộc hạ kia đã chết rồi.
Dược mà ông ta hạ cho Trần Huyền Phong được cao thủ điều phối mà thành, cho dù thử máu cũng không kiểm tra được, bọn họ không có chút chứng cứ nào.
Ông ta vừa mới dứt lời, chỉ nghe “rắc” một tiếng, âm thanh xương gãy vang lên.
“A!” Mộ Dung Sùng Đức kêu thảm một tiếng, một chân quỳ trên mặt đất, khuôn mặt giật giật vô cùng hung dữ, dữ dằn xuất hiện trong mắt ông ta.
Vẻ mặt không ít người ngẩn ra, không ít người há to miệng thành hình chữ “O”.
- Mạc tiên sinh, cậu có ý gì đây?
Một quyền của Mộ Dung Sùng Đức đánh lên mặt đất, chịu đựng đau đớn quát.
- Có cần tôi lặp lại câu hỏi lần nữa không?
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, hỏi.
Hắn hỏi Mộ Dung Sùng Đức, Mộ Dung Sùng Đức lại bảo hắn đi hỏi Trần Huyền Phong, lá gan đúng là không nhỏ.
- Không sai, bạn cậu và những người khác cùng làm nhục con gái tôi, Mạc tiên sinh muốn giúp bạn cậu bắt nạt tôi sao?
Trong mắt Mộ Dung Sùng Đức lóe sáng lửa giận, nghiến răng nói.
- Bắt nạt ông, ông phải đủ tư cách để tôi bắt nạt.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Mộ Dung Sùng Đức hơi híp mắt, sắc bén tỏa từ mắt ông ta ra, nhưng ông ta không dám phản bác.
Làm càn ở trước mặt Mạc Phàm, nơi này lại là địa bàn của Mạc Phàm, vẫn nên kiên nhẫn một chút thì hơn.
- Vì vậy ông muốn mạng cha mẹ bạn tôi sao?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
- Bạn cậu làm nhục khuê nữ bảo bối của tôi, tôi không có hứng với mạng cha mẹ cậu ta, nhưng dù thế nào cũng phải lấy thứ trân quý nhất của Trần gia làm bồi thường, đổi lại là Mạc tiên sinh hẳn là sẽ làm như vậy đi?
Mộ Dung Sùng Đức hừ lạnh một tiếng nói.
- Rõ ràng là ông muốn lấy thứ kia của nhà tôi, nên sắp xếp ván cờ này cho tôi.
Trần Huyền Phong tức giận nói.
- Trần công tử, cậu muốn nói gì cũng được, sự thật là sự thật.
Mộ Dung Sùng Đức cười mỉa nói.
Mạc Phàm hơi nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra.
Với hiểu biết của hắn đối với Trần Huyền Phong, chắc chắn Trần Huyền Phong không thể làm chuyện như vậy.
Ngoài ra một chuyện như vậy không đủ khiến Mộ Dung Sùng Đức lấy mạng cha mẹ Trần Huyền Phong.
Xem ra lấy mạng cha mẹ Trần Huyền Phong là thứ kia.
- Ông chỉ muốn nói những chuyện này sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Nếu Mạc tiên sinh ở đây, tôi có thể nhiều lời một chút, nói thật cho cậu biết, quả thật rượu trong ly Trần Huyền Phong có bỏ thuốc, cô gái bị đám Trần Huyền Phong chơi cũng không phải con gái tôi, là tôi bảo một người phụ nữ khác phẫu thuật thành con gái tôi để bọn họ chơi đùa.
Vợ chồng Trần Phàm Không nhíu mày, mắt đảo liên tục.
Mạc Phàm ở đây Mộ Dung Sùng Đức còn dám nói như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, chỉ sợ…
- Nhưng cho dù các người biết chuyện này thì thế nào, nói cho các người biết, tôi nhất định phải lấy được thứ kia của Trần gia các người, ai tới cũng vô dụng.