Trong chớp mắt bàn đá cẩm thạch biến mất giống như chưa từng tồn tại, xung quanh đều vô cùng khiếp sợ.
“Ừng ực!” Không ít người nuốt nước bọt theo bản năng, trong mắt đều là khiếp sợ.
Cái bàn kia do đá cẩm thạch tạo ra, cho dù là lôi điện cường đại tới mấy cũng chỉ đốt nó thành tro tàn, vậy mà Mạc Phàm có thể khiến chiếc bàn hóa thành hư ảo.
- Đây là thực lực của Mạc tiên sinh sao?
Không chỉ bọn họ, trong mắt Âu Dương Nhược Tuyết cũng lóe lên dị sắc.
Lúc trước cô ta chưa từng thấy Mạc Phàm ra tay, nên không thấy Mạc Phàm mạnh bao nhiêu, nhưng lần này cô ta không chỉ thấy được một phần thực lực của Mạc Phàm, cũng thấy được khí phách của Mạc Phàm nữa.
Một đạo lôi điện khiến bàn đá biến mất, cô ta không làm được.
Lôi điện màu đỏ hàng lâm phía Bắc, cô ta cũng không dám.
Người này trẻ tuổi hơn cô ta, nhưng quả thật mạnh hơn cô ta nhiều.
Mộ Dung Sùng Đức lại càng bị dọa ngốc, cơ thể không ngừng run rẩy, miệng ấp úng hồi lâu mà không thể nói ra một câu.
Mạc Phàm không để ý tới Mộ Dung Sùng Đức, nếu như vậy Mộ Dung Sùng Đức còn dám ra tay với Trần gia, vậy đúng là ăn long tâm phượng hoàng đảm.
Hắn nói chuyện với vợ chồng Trần Phàm Không và đám Sử Hàng một lát, rồi muốn đứng dậy rời đi.
Chuyện của Trần Huyền Phong đã giải quyết xong rồi, hắn có thể đi tìm một số thiên tài địa bảo và người hạ Huyết Độc.
Nếu không giải quyết hai chuyện này, sẽ là tai họa ngầm.
Hắn vừa mới đứng dậy, Trần Phàm Không cũng đứng dậy theo.
- Mạc tiên sinh, có thể xin cậu một chút thời gian không?
- Có chuyện gì sao, chú Trần?
Mạc Phàm tò mò hỏi.
- Tôi muốn mời cậu xem thử thứ Trần gia chúng tôi tìm được ở đảo Bồng Lai, không biết Mạc tiên sinh có rảnh không.
Trần Phàm Không nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm nhướn mày, hắn vẫn rất tò mò thứ gì liên quan tới tính mạng cả nhà Trần gia, còn khiến thuộc hạ của hội ngũ lão động tâm.
Nếu đã đến đây rồi vậy có thể nhìn một cái.
- Có thể.
- Mạc tiên sinh, Âu Dương tiểu thư mời đi bên này.
Trần Phàm Không làm tư thế mời, một đám người rời đi.
Đám người trong du thuyền thổn thức rất lâu, rất lâu mới tan hết.
Chỉ trong phút chốc Mạc Phàm đi theo Trần Phàm Không tới một gian phòng được nhiều người canh giữ.
- Thứ này là chúng tôi tìm được ở đảo Bồng Lai.
Trần Phàm Không ôm một rương kim loại ra, nhấn nhẹ bốn góc kim loại.
Âm thanh “Ken két!” vang lên, chiếc rương mở ra, lộ ra thứ gì đó được thủy tinh bao lại.
Thứ đó như một nhánh cây, có kích thước dài ngắn cỡ ngón tay, nhưng toàn thân xanh biếc giống như do ngọc phỉ thúy mài thành, khiến cho người ta có cảm giác kiều diễm ướt át.
Tuy ngăn cách bởi tấm thủy tinh, nhưng sinh cơ tràn đầy vẫn phả vào mặt, không chỉ khiến người ta có cảm giác đắm chìm trong xuân phong, toàn thân còn thoải mái nói không nên lời, cho dù là người bình thường cũng có thể cảm nhận được dễ dàng.
Mạc Phàm cũng nhướn mày, trong mắt lóe lên kinh ngạc vui mừng.
- Trường Sinh Linh Thụ?
- Trường Sinh Linh Thụ sao?
Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, bao gồm cả Âu Dương Nhược Tuyết trong đó đều mờ mịt.
- Làm gì có cây nào nhỏ như vậy, đây rõ ràng là linh thạch thuộc tính mộc?
Cô ta nhận được tin Trần gia phát hiện một linh thạch ở đảo Bồng Lai, vì chuyện này do Gia Cát Vô Dạ quản, cho nên cô ta không để ý lắm.
Nhưng rõ ràng thứ này là linh thạch thuộc tính mộc, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống cây, cùng lắm là một nhánh cây.
- Quả thật hiện giờ thứ này là linh thạch, nhưng đoạn nhánh cây này đúng là Trường Sinh Linh Thụ, thứ này trân quý hơn linh thạch thuộc tính mộc nhiều, linh thạch thuộc tính mộc chỉ là một trong những vật thứ này bài tiết mà thôi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.
Một nhánh cây này nhìn giống linh thạch, thực ra là một nhánh cây của Trường Sinh Linh Thụ.
Trường Sinh Linh Thụ là một linh thực vô cùng trân quý, cho dù là ở Tu Chân giới cũng vậy.
Loại cây này nhả ra linh khí, đất ở dưới rễ cây sẽ biến thành linh thổ, lá cây và cành cây rơi xuống sẽ biến thành linh thạch, sương sớm bên trên cũng là linh dịch vô cùng trân quý, có thể nói toàn thân đều là bảo vật.
Ở Tu Chân giới có không ít tu sĩ coi Trường Sinh Linh Mộc là linh thạch, sau khi biết được chân tướng đều hối hận nửa đời, bởi vì một cành Trường Sinh Linh Thụ có giá trị tương đương với gấp ngàn vạn lần thể tích linh thạch.
Vậy mà trên Địa Cầu lại có thứ này, đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn vốn đang buồn bực không có thiên tài địa bảo khôi phục linh khí, xem ra có khả năng lần này nhặt được bảo bối lớn rồi.
- Linh thạch là một trong những thứ mà thứ này bài tiết, sao có thể?
Âu Dương Nhược Tuyết nhướn mày, khó mà tin nói.
Linh thạch là nơi có linh khí nồng đậm, trải qua ngoại lực ngưng kết linh khí mà thành, giống như là khoáng thạch, cho đến bây giờ đều chưa từng nghe nói có thứ có thể sản sinh ra linh thạch.
Nếu thứ này thật sự có thể tạo ra linh thạch, vậy thứ này quá lợi hại rồi.
- Quả thật khối linh thạch này được bẻ từ một cây nhỏ ra.
Trần Phàm Không run rẩy nói.
- Cái gì?
Âu Dương Nhược Tuyết cao giọng kêu lên, giống như mèo bị giẫm phải đuôi.
Linh thạch này thật sự bẻ từ nhánh cây ra, chuyện này nguy rồi.
- Nếu thật sự là Trường Sinh Linh Thụ, Trần gia ông không thể bán thứ này cho người ngoại quốc, tôi sẽ ra giá gấp 100 lần những người đó, mua cây nhỏ này.
Âu Dương Nhược Tuyết nghiêm túc nói.
Linh thạch không chỉ là tài nguyên vô cùng khan hiếm đối với người tu luyện, cũng là nguyên liệu luyện chế pháp khí và một số vũ khí vận hành, hiện giờ những nơi trên Địa Cầu có thể tìm được linh khí đã đếm trên đầu ngón tay.
Một thân cây có thể sản xuất ra linh thạch như vậy, nếu có thể nuôi dưỡng tạo ra mấy vạn viên, thì tương đương với một linh quặng.
Một thứ tương đương với bồn tụ bảo, sao có thể bán cho những người khác, tất phải nắm chắc trong tay mình.
- Thực ra đám người kia trả tiền cho chúng tôi không nhiều, nhưng không bán cho bọn họ thì giá phải trả hơi cao.
Trần Phàm Không khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói.
- Giá gì?
Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày hỏi.
- Là diệt Trần gia đúng không?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Kiếp trước vì chuyện của Trần Huyền Phong mà Trường Sinh Linh Thụ rơi vào tay hội ngũ lão, cuối cùng khiến cha mẹ Trần Huyền Phong chết, giá phải trả là chuyện này.
- Không sai.
Vẻ mặt Trần Phàm Không ảm đạm, gật đầu.
- Người nào mà to gan như vậy, đây không phải là cường thủ hào đoạt sao?
Âu Dương Nhược Tuyết đập bàn, tức giận nói.
- Hội ngũ lão các cô có khác gì bọn họ không?
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Kiếp trước vì hội ngũ lão mới khiến người của Trần gia bị giết.
- Chúng tôi…
Âu Dương Nhược Tuyết muốn mở miệng phản bác, nhưng nghĩ tới Mộ Dung Sùng Đức vẫn lựa chọn câm miệng.
- Nếu Mạc tiên sinh có thể giải quyết vấn đề này giúp Trần gia, vậy tôi nguyện ý tặng Mạc tiên sinh thứ này.
Trần Phàm Không nheo mắt, nghiêm túc nói.
Từ lúc bắt đầu ông đã không muốn bán cho đám ngoại quốc kia, chỉ là không ngờ tin tức bị lộ để đám người này biết, lúc này ông mới bất đắc dĩ đồng ý với bọn họ.
Mộ Dung Sùng Đức biết tin Trần gia bọn họ tìm được thứ này là ông cố ý tung tin, ông hi vọng hội ngũ lão sẽ bảo hộ Trần gia, giúp giải quyết chuyện này.
Ai biết Mộ Dung Sùng Đức không chỉ không ra giá, trái lại càng dùng thủ đoạn tồi tệ hơn, muốn cướp nhánh cây này.
Mạc Phàm giúp bọn họ giải quyết Mộ Dung Sùng Đức, Trần gia xem như nợ Mạc Phàm một nhân tình, nếu Mạc Phàm giúp giải quyết đám ngoại quốc kia, đưa cho Mạc Phàm cũng không sao.
- Đám người ngoại quốc kia là ai?
Mạc Phàm hỏi.
- Nguyệt Hạ Chi Dực.
Mấy chữ vừa vang lên, Âu Dương Nhược Tuyết lập tức hít vào một hơi khí lạnh.