Một lúc lâu sau, chiếc phi cơ chở Mạc Phàm, đám Âu Dương Nhược Tuyết hạ xuống giữa một đảo nhỏ, phía trước một hồ nước vạn mét vuông.
- Trần tiên sinh, sơn động mà ông nói ở dưới hồ nước sao?
ế ầÂu Dương Nhược Tuyết phóng thần thức quét một vòng xung quanh, hỏi.
Thần thức của cô ta đã đảo qua khắp hồ nước, nhưng không phát hiện ra sơn động nào.
- Âu Dương tiểu thư đừng gấp.
Trần Phàm Không giống như đã sớm dự đoán được sẽ như vậy.
Ông ta tới bên cạnh một cây nhỏ như chuối tây, hái một số lá màu đỏ xuống.
- Để lá này ở trước mắt là có thể thấy được.
Trần Phàm Không chia đám lá màu đỏ cho mọi người, nói.
Ngoại trừ Mạc Phàm ra, những người khác đều nhíu mày lộ ra chút nghi ngờ.
- Dùng hai mảnh lá cây là có thể nhìn thấy, sao có chuyện này được.
Âu Dương Nhược Tuyết nói với vẻ khinh thường.
Dùng một số lá cây đặc biệt cộng thêm một số thứ tương tự Ngưu Nhãn Lệ để xoa mắt, có thể mở Thiên Nhãn, nhìn một số thứ mắt thường không thể nhìn thấy được, sao cô ta lại không biết loại phương pháp này.
Nhưng những thứ tương tự ẩn hình, trận pháp mê hồn này chỉ có thể lừa gạt mắt thường, sao có thể lừa được thần thức của tu sĩ.
Một khi có thể phóng thích thần thức, vốn dĩ không cần phải dùng công cụ khác.
Thần thức của cô ta không phát hiện được sơn động, hai mảnh lá cây thì có thể sao?
Nhưng cô ta nghi ngờ vẫn cầm lá cây lướt qua mắt, mắt cô ta mở to, vẻ mặt lập tức sửng sốt ngây ngẩn cả người.
- Vậy mà thật sự có thể thoát khỏi cảm ứng của mình, đúng là không đơn giản.
Những người khác nghe vậy cũng làm theo, khó mà tin xuất hiện trên mặt bọn họ, tiếng kinh hô cũng vang lên theo.
- Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?
- Vậy mà nơi này thật sự có một ngọn núi.
…
Vừa rồi còn là một vùng hồ nước đẹp như ngọc, theo mắt vừa đóng lại mở giống như phong cảnh giấu dưới bức hình ở một mặt khác, hình ảnh mặt ngoài bị xé mở, hình ảnh phía dưới xuất hiện.
Hồ nước chậm rãi biến mất, một ngọn núi to nhanh chóng xuất hiện.
Ngọn núi này cao khoảng chừng cây số, giống như một bảo vật đứng thẳng tắp, làm người ta phải ngước lên nhìn.
Trên núi mọc đầy cây, được vô số cây cối che khuất, không chỉ không nhìn thấy sơn thể, cũng không thấy nửa con đường, từng đợt hạc kêu truyền từ trong núi ra.
- Nhất diệp chướng mục, bất kiến Thái Sơn, chú Trần, vận khí của Trần gia chú đúng là rất tốt.
Mạc Phàm không cần lá cây, trong mắt hắn chớp lóe lam quang, nhìn chằm chằm ngọn núi lạnh nhạt nói.
Tất nhiên hắn từng thấy loại thủ đoạn này rồi, cho dù đặt mình trong hồ nước phóng thần thức, cũng không thể phát hiện thứ được che khuất.
Chỉ thông qua một số thứ đặc biệt, ví dụ như lá màu đỏ của cây này mới có thể nhìn thấy.
Cho dù là hắn, nếu không sử dụng Đồng Tử Thuật tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết mới có thể sử dụng ra, hắn cũng không có biện pháp nhìn thấy.
Bình thường muốn tìm được nơi này, nhất định phải có cơ duyên rất lớn mới được.
- Nếu không có Mạc tiên sinh, có khả năng không tốt như vậy.
Trần Phàm Không cười khổ nói.
Bọn họ vốn không biết ngọn núi này, chỉ dựa vào một tấm bản đồ tìm tới đây, bọn họ tốn rất nhiều vật tư và nhân lực cũng không tìm được, cuối cùng một người hóng gió dưới tàng cây này, không cẩn thận để mắt động phải lá cây màu đỏ, mới nhìn thấy ngọn núi này.
Bởi vì nơi này có phòng hộ, ông ta mới không mang Trường Sinh Linh Thụ ra ngoài, mỗi lần tới đây đều rất cẩn thận.
- Trường Sinh Linh Thụ ở trên núi sao?
Âu Dương Nhược Tuyết hỏi.
- Không ở trên núi, ở trong sơn động giữa ngọn núi, cần lên núi trước rồi lại xuống núi, cho nên muốn vào sơn động đó phải tốn chút sức lực, tất cả mọi người cẩn thận chút.
Trần Phàm Không khó xử nói.
Ngọn núi này không chỉ dốc đứng thì không nói, còn không có đường, hơn nữa trên núi có không ít yêu thú và cơ quan trận pháp, người bình thường không thể đặt chân, cho dù là võ giả Trần gia bọn họ cũng bị gãy xương không ít người trên núi này.
- Ý của ông là nói ngọn núi này rỗng ruột sao?
Âu Dương Nhược Tuyết tò mò hỏi.
- Không sai.
Trần Phàm Không gật đầu.
- Nếu nguy hiểm như vậy, vì sao phải trèo lên trên, đánh ra một cái động không phải đi vào được sao?
Âu Dương Nhược Tuyết bĩu môi, cảm thấy rất khó hiểu nói.
Ngọn núi này không tính là rộng, cho dù không dùng một số máy móc, dựa vào thực lực của võ giả muốn đánh ra một cái động không là chuyện khó.
Cường giả giống như Mạc Phàm, có khả năng chỉ là chuyện một lát.
- Không đơn giản như vậy đâu, cô thử thì biết.
Mạc Phàm lắc đầu nói.
- Khó như vậy à?
Âu Dương Nhược Tuyết nghi ngờ chậm rãi đi tới bên cạnh núi, năm ngón tay nắm chặt, linh khí lập tức hội tụ ở tay cô ta.
- Khai!
Cô ta quát khẽ một tiếng, một quyền đập lên thạch bích.
“Rầm” một tiếng khai sơn phá thạch vang lên, đất đá bay ra, một đại động chưa tới 2 mét xuất hiện trên vách núi đá.
- Hả?
Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, trong đôi mắt xuất hiện chút khó hiểu.
Tuy thực lực của cô ta chưa tới Thần Cảnh, nhưng dựa vào cơ thể đặc biệt và năng lực của cô ta, cô ta có thể chiến đấu với cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ.
Ngọn núi này chỉ là núi đá bình thường, tuy một quyền vừa rồi của cô ta không dùng toàn lực, nhưng ít nhất cũng phải tạo ra một cái động to gần 5 mét, kết quả chỉ sâu một phần ba.
Hơn nữa lúc cô ta ngây người, tảng đá bốn phía giống như phim tua lại, nhanh chóng bay về phía cái động kia lấp đầy chúng.
Chỉ trong phút chốc thạch bích khôi phục như lúc ban đầu, giống như không bị Âu Dương Nhược Tuyết đánh một quyền.
- Chuyện này…
Âu Dương Nhược Tuyết chớp mắt, lập tức ngây ngẩn cả người.
- Đây là tảng đá gì, sao có thể tự khôi phục?
Cô ta thân là người được đề cử của hội ngũ lão, biết nhiều hơn những người khác nhiều, nhưng chưa từng thấy tảng đá nào kỳ lạ như vậy, chịu đánh thì không nói, vậy mà còn có thể tự động chữa trị.
Quả thật như vậy khó mà đào ra một cái động, có khả năng còn chưa đào xong đã bị tảng đá phá hỏng bên trong.
- Xem ra chúng ta chỉ có thể leo núi rồi.
Âu Dương Nhược Tuyết bất đắc dĩ nói.
- Cũng chưa chắc!
Mạc Phàm cười nhạt nhìn xung quanh.
Loại nơi này nếu dùng phương pháp nhất diệp chướng mục, chắc chắn còn có những nơi khác không dùng lá để mở ra.
Bởi vì người tạo ra nơi này, chắc chắn sẽ không mỗi lần đều trốn tránh cơ quan và yêu thú leo núi rồi lại xuống núi.
Chỉ trong phút chốc ánh mắt hắn nhìn về phía một tảng đá màu trắng ở gần chân núi.
- Nó là sơn thạch, cũng là công ngọc.
Hắn vươn một tay ra, tảng đá bay vào trong tay hắn.
Hắn ném tảng đá này về phía thạch bích, tảng đá biến mất luôn vào trong thạch bích, hành lang vòng vèo tự động mở ra, thông về phía giữa núi.
Đám Trần Phàm Không và Âu Dương Nhược Tuyết sửng sốt, giống như khi vừa mới thấy ngọn núi.