Thần Y Trọng Sinh

Chương 1174



Theo những phù văn này tản ra, đa số cây cỏ xung quanh lập tức vũ động, một số âm thanh xào xạc vang lên giữa những cây cỏ, giống như có rất nhiều người đang nói thầm, nhưng không thể nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì.  

Vẻ mặt của Charlieson rất hưởng thụ, giống như hoàn toàn đắm chìm vào bên trong.  

Tuy Âu Dương Nhược Tuyết nghe không hiểu, nhưng lông mày cô nhíu lại, trên mặt tràn đầy lo lắng.  

Hoa cỏ cây cối và trùng cá chim thú bình thường sẽ không phát ra ngôn ngữ nhân loại có thể nghe thấy, nhưng có thể phát ra âm thanh đồng loại nghe hiểu.  

Loại âm thanh này không phải tất cả mọi người nghe không hiểu, có một số Thuần Thú Sư có thể nghe hiểu thú ngữ, còn trao đổi được với bọn chúng.  

Như vậy có một số người có thể nghe hiểu ngôn ngữ cỏ cây, Charlieson là một trong số đó.  

Hiện giờ Charlieson dùng một loại pháp thuật tên là Mộc Ngữ Thuật, có thể trao đổi với cây cỏ xung quanh.  

Charlieson không nhổ Trường Sinh Linh Thụ luôn, trái lại dùng Mộc Ngữ Thuật trao đổi với thực vật ở xung quanh, đây là phương pháp rất chính xác, dù sao hiểu biết Trường Sinh Linh Thụ nhất là những thực vật ở xung quanh.  

Charlieson làm như vậy, khả năng nhổ được Trường Sinh Linh Thụ sẽ cao hơn.  

- Mạc Phàm, xem chuyện tốt cậu làm đi?  

Âu Dương Nhược Tuyết không nhịn được nghiến răng nói.  

Mạc Phàm nhìn cái cây nhỏ kia, không thèm liếc mắt nhìn Charlieson một cái, trên mặt vẫn không có chút gợn sóng.  

Khi Charlieson mới xuất hiện, hắn đã cảm nhận được lực kết hợp với thiên nhiên cường đại trên người Charlieson, cho nên ông ta là người có được huyết mạch tinh linh tự nhiên, hơn nữa lực lượng huyết mạch đã thức tỉnh không ít.  

Người có được lực lượng này, có thể trao đổi với thực vật không hiếm lạ gì, cũng không có gì phải lo lắng.  

Chỉ trong phút chốc Charlieson hơi nhếch miệng, dừng lại.  

Ông ta liếc mắt nhìn Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh một cái, rồi mặc kệ Mạc Phàm, giẫm lên hồ nước chậm rãi tới đảo nhỏ.  

Hai tay ông ta nâng lên, thổ nhưỡng màu vàng trên đảo và linh tuyền trong hồ nước lập tức bay vào tay ông ta, chú ngữ cổ xưa truyền từ miệng ông ta ra.  

- Cho ngươi cha thổ nhưỡng sinh ra ngươi, ban thưởng mẹ nước suối nuôi ngươi, dùng thần thủ hộ tùng lâm của ta triệu hoán, trở thành một phần tùng lâm của ta…  

Chú ngữ vừa vang lên, thổ nhưỡng màu vàng và nước trong hai tay ông ta như một đạo cầu vồng bay tới trước người ông ta, hóa thành một Ma Pháp Trận màu lục hình vòng tròn.  

- Đi!  

Ông ta khẽ quát một tiếng, Ma Pháp Trận lập tức bay về phía Trường Sinh Linh Thụ, một vùng lục quang hình thành vòng xoáy vờn quanh Trường Sinh Linh Thụ.  

Gió xoáy tản ra, Trường Sinh Linh Thụ biến mất, thay vào đó là một quái vật hình người cao cỡ một đứa con nít.  

Con quái vật này có tay chân nhưng không có đầu, ngũ quan đều ở trên thân, đôi mắt màu lục tò mò đánh giá Charlieson ở trước người.  

- Thụ nhân, lần này xong rồi.  

Âu Dương Nhược Tuyết thấy Trường Sinh Linh Thụ biến thành như vậy, tâm tình lập tức chìm vào đáy cốc.  

Charlieson có thể khiến cái cây con biến thành thụ nhân, phàm là cây biến thành thụ nhân sẽ thành nô bộc của Charlieson, càng là thụ nhân do cây cổ xưa biến thành thì càng cường đại.  

Vậy mà Trường Sinh Linh Thụ này cũng bị Charlieson biến thành thụ nhân, chắc là cái cây này đi theo Charlieson rồi.  

- Tiểu tử cậu thua rồi, dựa theo ước định vừa rồi của chúng ta, mọi thứ ở đây đều là của Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi, không chỉ lĩnh ngộ ở nơi này, còn cả mạng các người nữa, tôi tự mình lấy được hoa thảo ở đây, nhưng mạng các người là tự mình ra tay, hay là chúng ta ra tay đây?  

Charlieson nhìn Mạc Phàm, cười mỉa nói.  

Ông ta vừa nói câu này xong, Rudy mặc tây trang thả lỏng cà vạt, núi đá xung quanh bắt đầu run rẩy, vẻ bối rối lập tức xuất hiện trên mặt đám Trần Phàm Không.  

- Charlieson, Rudy, hai người muốn làm gì, không phải chỉ cần linh thụ và linh thảo ở nơi này sao?  

Vẻ mặt Trần Phàm Không thay đổi, tức giận nói.  

Quả thật ván này bọn họ thua rồi, nhưng Mạc Phàm không đồng ý bao gồm cả tính mạng bọn họ.  

- Chỉ mỗi linh thụ và linh thảo ở đây sao, sao tôi nhớ tôi nói là toàn bộ ở đây, toàn bộ ở đây bao gồm cả người bên trong mà?  

Charlieson cười nói.  

- Ông!  

Trần Phàm Không nghiến răng nhưng không biết phải nói gì, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy chờ mong.  

Mạc Phàm nhìn thoáng qua thụ nhân kia, chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói với những người Trần gia:  

- Mọi người lùi đến bên kia thạch bích trước đã, nơi này không phải nơi mọi người ở lại được.  

- Còn muốn chạy, không dễ như vậy đâu.  

Rudy cười mỉa nói.  

Một tay ông ta duỗi về phía cửa sơn động, năm ngón tay nắm chặt, một tảng đá chậm rãi dâng từ dưới đất lên, muốn chặn lối ra.  

- Để bọn họ đi đi, cho dù đám người này chạy ra khỏi sơn động, cũng không trốn thoát khỏi hòn đảo này.  

Charlieson nói với vẻ khinh thường.  

Ông ta cũng có thể khống chế lục địa với diện tích rộng, giết những người này quá đơn giản.  

Lúc này Rudy mới dừng lại, Trần Phàm Không do dự một lát, ra hiệu cho đám người Trần gia lùi lại.  

Nhìn thấy những người này lùi đến bên cạnh vách núi, lúc này ánh mắt Mạc Phàm mới nhìn Charlieson.  

ấ ắ ồ- Ông thật sự cảm thấy ông thắng rồi sao?  

Charlieson lắc đầu, cười không nói gì.  

Đã đến lúc này rồi, vậy mà Mạc Phàm còn không chịu nhận thua, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.  

- Tiểu tử, cậu còn không phục à, vậy tôi sẽ cho cậu thua tâm phục khẩu phục.  

- Còn không nhanh đi theo ta!  

Ánh mắt ông ta âm u liếc nhìn thụ nhân ở phía sau, lạnh giọng quát.  

Ông ta vừa mới nói xong, tiểu thụ nhân không chỉ không rời đi theo Charlieson, trái lại chớp lóe lục quang, biến thành cây nhỏ màu lục lần nữa.  

Âu Dương Nhược Tuyết và Trần Phàm Không ở một bên vốn sửng sốt, sau đó hơi thở phào nhẹ nhõm.  

Rudy thì nhíu mày, ông ta là người hợp tác với Charlieson, có nhiệm vụ là hai bọn họ cùng làm, ông ta chưa từng thấy chuyện như vậy xảy ra.  

Charlieson cảm thấy phía sau không có động tĩnh gì thì nhíu mày, liếc mắt nhìn phía sau một cái, trong chớp mắt tươi cười trên mặt ông ta cứng ngắc, lông mày nhíu lại.  

- Sao lại thế này?  

Đây không phải là lần đầu tiên ông ta sử dụng pháp thuật này, ông ta từng dùng pháp thuật này khiến cây cối trong một khu rừng nhỏ đều biến thành thụ nhân, chưa từng xảy ra loại chuyện như bây giờ, chỉ khi ông ta phóng thích những cái cây này, chưa từng có cây có thể tự mình khôi phục trạng thái thụ nhân.  

- Bởi vì nó không chịu sự khống chế của ông.  

Mạc Phàm giống như đã dự đoán được từ trước, thản nhiên nói.  

- Vậy sao, lần một không được, vậy thì lần hai.  

Ánh mắt Charlieson phát lạnh, trong lòng bàn tay xuất hiện một đạo Ma Văn, không do dự bắt lấy Trường Sinh Linh Thụ.  

Ông ta là thủ hộ giả tùng lâm, theo ông ta nghĩ ông ta là vương của tùng lâm, cây cối đều là nô lệ của ông ta, một tên nô lệ cũng dám cãi lệnh ông ta, đúng là không biết sống chết.  

Tay ông ta nắm lấy Trường Sinh Linh Thụ, phù văn trong lòng bàn tay sáng lên.  

- Nghiệt chướng, còn không đi ra cho ta.  

Ông ta tức giận quát, đồng thời tay dùng lực nhấc lên, muốn nhổ tận gốc Trường Sinh Linh Thụ.  

Nhưng mà đúng lúc này.  

Trên Trường Sinh Linh Thụ chớp lóe lục quang, cái cây biến mất không thấy, Charlieson lao thẳng tới trước.  

Cùng lúc đó, trong thổ nhưỡng màu vàng dưới chân ông ta có vô số sợi dây màu lục chui từ dưới đất ra, như mũi tên nhọn đâm về phía Charlieson.  

Vẻ mặt Charlieson sửng sốt, sắc mặt ông ta thay đổi.