Thần Y Trọng Sinh

Chương 1189



- Chuyện này…  

Sắc mặt đám Trần Phàm Không lập tức khó coi, muốn tránh đi nhưng cơ thể không nghe mình sai bảo, không thể nhúc nhích được.  

- Tiểu tử, cậu thua rồi.  

Paul nâng ly rượu lên, mỉm cười nói.  

Mạc Phàm đều bị khống chế rồi, có khả năng thắng được sao?  

- Anh không ra tay à, không ra tay các anh không có một chút khả năng thắng đâu.  

Mạc Phàm lắc đầu hỏi.  

- Hửm?  

Paul nhíu mày, cơ thể vẫn không hề động.  

Thấy đại thủ của Oz sắp đánh lên người đám Trần Phàm Không, Mạc Phàm hơi nhếch miệng nâng một chân lên, khi hạ xuống đã tới bên cạnh Paul, một tay đè lên người Paul, một tay ấn lên vai Nguyệt Thần.  

Tay hắn nhấn lên người hai người một cái, cơ thể Paul chấn động giống như bị sét đánh, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, ly rượu để sát bên miệng dừng lại.  

Hồng quang trên người Nguyệt Thần và phân thân của cô ta tối đi, những người khác lập tức khôi phục lại bình thường.  

Cùng lúc đó, một bóng dáng giống hắn như đúc xuất hiện phía sau hắn, bóng dáng này nhoáng lên một cái liền đến trước người Oz, một tay không có chút linh khí dao động, không do dự nghênh đón đại thủ của Oz.  

“Rầm!” một tiếng thật lớn, vết rách như mạng nhện xuất hiện dưới chân hắn.  

Nhưng tiếng xương gãy lại truyền từ đại thủ của Oz tới.  

Oz kêu lên đau đớn, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau, luôn lùi tới quầy bar, quầy bar bị anh ta va nát bay về phía sân rộng mới dừng lại.  

Sắc mặt đám Paul cùng thay đổi, trong đôi mắt đều là vẻ thận trọng.  

Trong ba người bọn họ, Oz có huyết mạch cự nhân, cho dù cơ thể không đứng đầu thế giới, nhưng không khác mấy.  

Nguyệt Thần ngoại trừ có thể phân thân được nhiều, thật giả khó phân biệt ra, còn có năng lực khống chế người khác, tên là Nguyệt Quang.  

Nguyệt Thần từng dùng năng lực của mình khiến cơ quan tình báo một quốc gia tự giết lẫn nhau, đến nay cơ quan tình báo quốc gia đó vẫn chưa tra ra được nguyên nhân.  

Mà anh ta thì có tốc độ nhanh nhất, ngoại hiệu là tia chớp.  

Vừa rồi nhìn anh ta như không hề động, thực ra là đang ở xung quanh Mạc Phàm đoạt linh thụ kia.  

Đối với anh ta mà nói khỏi cần đánh cược làm gì, cái cây nhỏ kia mới là mục đích của bọn họ.  

Nhưng anh ta không chỉ không thành công, trái lại còn bị Mạc Phàm ấn một cái.  

Đây là lực lượng gì của Mạc Phàm?  

Vì sao có thể không bị Nguyệt Thần khống chế tinh thần?  

Vì sao tốc độ còn nhanh hơn anh ta?  

- Rốt cuộc cậu là ai, vì sao lại có thực lực như vậy?  

Paul lạnh giọng hỏi.  

Mạc Phàm buông Paul và Nguyệt Thần ra, không trả lời.  

Tuy khống chế của Liệt Không Thú Nhất Tộc rất mạnh, nhưng so với Diễn Thiên Thần Quyết của Thần Nông Tông bọn họ, căn bản không đáng nhắc tới.  

Lực lượng, hắn đã thành Thần Thể, bây giờ lại có chín Tinh Nguyên, mạnh hơn trước không ít.  

Đối với hắn mà nói huyết mạch cự nhân không đáng là gì, từ lúc ở Chúng Thần Sơn cơ thể hắn đã có thể biến thành cự nhân, bây giờ lại càng không tính là gì.  

Còn tốc độ, tốc độ của hắn kém Paul rất nhiều, nhưng so về bí pháp ai có thể so được với hắn.  

- Các người còn thử nữa không?  

Mạc Phàm hỏi.  

Nguyệt Thần nhíu chặt mày, sau đó cô ta khôi phục như thường, khẽ nhếch miệng nở nụ cười quyến rũ.  

- Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là Mạc tiên sinh đích thân tới, vừa rồi đúng là mạo phạm.  

Tuổi như vậy lại có thực lực cỡ này, cũng là người Mạc gia, có thể áp trụ bọn họ chỉ có một, đó chính là Mạc Phàm Mạc tiên sinh.  

- Mạc tiên sinh?  

- Mạc Phàm?  

Paul và Oz nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.  

Mặt lão giả tóc bạc kia lập tức xám như tro tàn, bắp thịt trên mặt không ngừng co giật.  

Tiểu tử mà ông ta luôn khinh thường, thực ra là Mạc tiên sinh chủ nhân của Mạc gia.  

Chẳng trách vừa rồi ông ta bỉ ổi như vậy mà Mạc Phàm không có một chút phản ứng, việc này hoàn toàn không thể lọt vào mắt Mạc tiên sinh.  

- Chuyện này…  

Nghĩ như vậy, cơ thể ông ta không tự chủ được run rẩy.  

Những lời ông ta vừa nói với Mạc Phàm đủ để ông ta chết vạn lần.  

Chỉ trong phút chốc Paul cười thoải mái.  

- Hóa ra là Mạc tiên sinh, chẳng trách hơn tôi mọi phương diện.  

Tuy anh ta nói vậy nhưng trong mắt tràn đầy kiêng kị.  

Anh ta chỉ biết Mạc Phàm rất lợi hại, gần đây cao thủ toàn bộ thế giới đều không ngừng nghe thấy cái tên này.  

Tuy vừa rồi anh ta hơi khinh thường, cũng không dốc hết toàn lực, nhưng anh ta thật sự không ngờ thực lực của Mạc Phàm lại mạnh đến vậy.  

- Nguyệt Hạ Chi Dực các anh còn muốn linh thụ này không?  

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

- Chúng tôi chắc chắn phải lấy được cái cây này, nhưng có khả năng phải đổi phương pháp một chút.  

Paul cũng không sốt ruột, đặt ly rượu xuống nói.  

Cái cây nhỏ này rất quan trọng với bọn họ, cho dù ở trong tay tiểu tử Mạc gia hay trong tay Mạc tiên sinh đều như nhau, Nguyệt Hạ Chi Dực bọn họ đều phải đạt được.- Vậy sao, vậy các người không định tiến hành đặt cược tiếp à?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

- Mạc tiên sinh có danh tiếng lớn như vậy, sẽ để ý một đánh cược nho nhỏ sao, nếu Mạc tiên sinh thật sự để ý, cơ thể của tôi mặc Mạc tiên sinh xử trí, tính là trừng phạt chúng tôi đánh cược thua, cậu nói xem thế nào?  

Nguyệt Thần đứng dậy, một tay đặt lên vai Mạc Phàm lướt xuống dưới.  

Dáng vẻ chọc người khiến người ta không tự chủ được nuốt nước bọt.  

Tay Nguyệt Thần vừa tới ngực Mạc Phàm, đã bị Mạc Phàm bắt được.  

- Phệ Tâm Thuật của Liệt Không Thú Nhất Tộc, có tổng cộng 99 người từng dùng với tôi rồi, những người này đều chết cả, cô định làm người thứ 100 sao?  

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi.  

Nguyệt Thần này nhìn như đang dụ dỗ hắn, thực ra là đang thi triển Phệ Tâm Thuật, pháp thuật này phải tiếp xúc vị trí trái tim con người, một khi trúng pháp thuật này sẽ thành con rối của Nguyệt Thần.  

Diễn Thiên Thần Quyết của hắn có thể chống đỡ được một lát, nhưng sẽ khiến thực lực của hắn bị hao tổn.  

Dùng kỹ xảo loại này để đối phó hắn, chỉ có thể nói là muốn chết.  

Tay hắn hơi chấn động, cơ thể Nguyệt Thần nổ tung, hóa thành một vùng huyết vụ.  

Huyết vụ này còn chưa tản ra đã biến mất không thấy.  

Cách đó không xa, một phân thân biến thành dáng vẻ của Nguyệt Thần.  

- Mạc tiên sinh đúng là có trái tim lạnh, vậy mà ra tay với người ta nặng như vậy.  

Nguyệt Thần cũng không tức giận, vẫn là dáng vẻ phong tình vạn chủng như trước.  

- Cô còn muốn thử trái tim tôi nóng hay lạnh nữa à?  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Nguyệt Thần này nhìn rất được, chỉ kém Tuyết Nhi, Dạ Tình một chút, nhưng một số thời điểm mỹ lệ có độc.  

Lúc ở Tu Chân giới, người như vậy chết trên tay hắn không 1000 cũng phải mấy trăm.  

- Người ta không dám.  

Nguyệt Thần cười lùi ra xa.  

Mạc Phàm là một trong những người đàn ông có lực tinh thần rất mạnh mà cô ta từng gặp, lực tinh thần của Mạc Phàm giống như một ngọn núi cao, cô ta không có biện pháp với tới, người như vậy cô ta nên tránh ra xa thì hơn.  

Mạc Phàm thấy Nguyệt Thần không tới gần nữa, hắn lập tức đi tới gần sân thượng nhìn biển rộng phía xa.  

- Các người không giết được người ở đây, tôi, các người cũng không giết được, các người định cướp cái cây nhỏ này thế nào?  

Mạc Phàm thản nhiên hỏi, giống như không để đám Paul vào mắt.