Thần Y Trọng Sinh

Chương 1199



- Mạc gia, chuyện gì?  

Mạc Phàm nhíu mày hỏi.  

- Ngay một tiếng trước, một đám người phóng Huyết Độc ở xung quanh Mạc gia, có ý đồ xâm nhập vào bên trong Mạc gia, may mà không có nhiều chuyện xảy ra, chỉ có một tiểu đồ đệ của cậu bị thương.  

Âu Dương Nhược Tuyết nhìn Mạc Phàm nói.  

- Huyết Độc?  

Mạc Phàm nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.  

Hắn còn chưa tra ra là ai hạ Huyết Độc, vậy mà người hạ Huyết Độc tìm tới Mạc gia bọn họ, đúng là không biết sống chết.  

- Người bị thương là Khương Nguyệt đúng không?  

Trong số mấy đồ đệ hắn từng truyền thụ y đạo cả rồi, Tần Kiệt và Chu Hiệt say mê võ đạo, không có hứng thú lắm với y đạo, có thể chữa trị một số bệnh nhưng tạo nghệ không cao.  

Tiểu Vũ và Tiểu Ngọc còn nhỏ tuổi, bình thường hơi ham chơi, y thuật cao hơn Tần Kiệt và Chu Hiệt một chút, nhưng cũng bình thường.  

Trong năm người đồ đệ, chuyên tâm với y đạo nhất cũng có thiên phú nhất là Tiểu Khương Nguyệt, nếu là Huyết Độc, hiện giờ có thể chữa trị nó chỉ có Tiểu Khương Nguyệt, mà cô cũng là người dễ gặp nguy hiểm nhất.  

- Đúng vậy, cô bé chỉ bị thương nhẹ.  

Âu Dương Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, gật đầu.  

- Vết thương nhẹ, người phóng Huyết Độc đâu rồi, vẫn ở trong tay cô sao?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

Đồ đệ của hắn, cho dù chịu một chút thương tổn cũng không được.  

- Người phóng Huyết Độc không phải là ngọn nguồn, chỉ là một người bị nhiễm, sau khi người của chúng tôi ngăn cản tên đó, tên đó tự bạo rồi.  

Âu Dương Nhược Tuyết cau mày nói.  

- Tôi biết rồi, không còn việc gì thì tôi đi trước.  

Mạc Phàm nói.Vậy mà có người dám ra tay với Mạc gia, hắn nên nhanh chóng quay về thì hơn.  

- Đợi một chút, tiểu tử, đây là một số tài liệu thực lực của thế lực gần Hoa Hạ, hẳn là không có tài liệu nào tường tận hơn nữa đâu, cậu cầm lấy về xem đi, nếu không đối phó được, lão phu đề nghị cậu thả đám Tần Vô Nhai ra.  

Âu Dương Phi Long lấy một ngọc giản ra, ném về phía Mạc Phàm.  

Đây là lần đầu tiên ông ta gặp Mạc Phàm, nhưng tiểu tử có thể khiến cháu gái ông ta không biết phải làm gì, Mạc Phàm tuyệt đối là người đầu tiên.  

Lúc này khuyên Mạc Phàm cũng vô ích, để Mạc Phàm tự mình biết khó mà lui.  

Nếu thả đám Tần Vô Nhai trước khi những người kia tiến vào Hoa Hạ, Hoa Hạ không chỉ không sao, nói không chừng còn có thể một lưới bắt hết những người mơ ước Hoa Hạ.  

Mạc Phàm nhận lấy ngọc giản, cũng không thèm nhìn trả lại cho Âu Dương Phi Long.  

- Cảm ơn ý tốt của Âu Dương lão gia tử, không gặp được Dạ Vô Nhai, tôi sẽ không thả đám Tần Vô Nhai.  

Mặc kệ gia tộc Wiki có cao thủ gì, Pháp Thần Horus là ai, Hải Thần là nhân vật nào, đều không có ý nghĩa gì đối với y tiên bất tử hắn.  

Chỉ cần những người này dám đến, sinh do hắn, tử cũng do hắn.  

Âu Dương Phi Long nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.  

Ông ta tốt bụng đưa thông tin những người này, vậy mà Mạc Phàm không thèm nhìn.  

Cho dù Mạc Phàm không muốn thả đám Tần Vô Nhai, ít nhiều gì cũng phải biết thông tin về những người kia, khi gặp cũng có thể lo trước khỏi họa.  

Lúc này không chỉ Âu Dương Nhược Tuyết muốn đánh Mạc Phàm, ông ta cũng muốn tiến lên giáo huấn Mạc Phàm nữa.  

Ông ta hít sâu một hơi, lúc này lông mày mới giãn ra.  

- Tiểu tử, có khả năng cậu không gặp được Dạ Vô Nhai trên Địa Cầu đâu, nếu cậu có thể sống tới Thiên Ngoại Thiên, có thể tới Thánh Môn tìm một người tên Cơ Như Long, nhưng mà tôi thấy cậu không tới được đó rồi.  

- Cơ Như Long?  

Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lóe lên dị sắc.  

Kiếp trước hắn thường xuyên ra vào Thánh Môn, xem như là hiểu biết về Thánh Môn.  

Trái lại thánh tử của Thánh Môn tên như vậy, chẳng qua sau khi tìm được thánh tử này, ông ta luôn bế quan, hắn ở Tu Chân giới 500 năm đều không xuất quan, vậy mà Dạ Vô Nhai này là thánh tử Cơ Như Long của Thánh Môn.  

- Tôi sẽ đi tìm ông ta.  

Dạ Vô Nhai biến hóa nhanh chóng thành thánh tử của Thánh Môn thì thế nào, hắn muốn giết Dạ Vô Nhai, cho dù Dạ Vô Nhai thành thánh chủ cũng vô dụng, đều phải chết.  

- Còn nữa, lần này cậu về Giang Nam nhất định phải cẩn thận, tông môn ẩn thế không chỉ đưa Dạ Vô Nhai tới Thiên Ngoại Thiên, còn mời cao thủ Thánh Môn từ Thiên Ngoại Thiên hàng lâm, chắc là cao thủ này đã xuất phát rồi.  

Âu Dương Phi Long tức giận dặn dò.  

Ông ta chỉ biết tông môn ẩn thế mở Thăng Tiên Trận tiễn Dạ Vô Nhai, mời một cao thủ Thiên Ngoại Thiên tới, cao thủ này có thực lực thế nào, ông ta cũng không biết.  

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc lanh.  

Nhanh như vậy Thiên Ngoại Thiên đã phái cao thủ tới, sớm hơn hắn nghĩ một chút.  

Nhưng nghĩ tới thân phận của Dạ Vô Nhai, hắn nhanh chóng thoải mái hơn.  

Dạ Vô Nhai có thể là thánh tử của Thánh Môn, người như vậy xảy ra chuyện, chắc chắn Thánh Môn sẽ giải quyết với tốc độ nhanh nhất.  

Âu Dương Phi Long thấy sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, thì nhướn mày.  

- Nếu cậu không muốn ra mặt, chỉ cần cậu thả đám Tần Vô Nhai, hội ngũ lão chúng tôi có thể giải quyết chuyện này giúp cậu.  

Âu Dương Phi Long nói.  

Mạc Phàm ở độ tuổi này là lúc sĩ diện nhất.  

Mạc Phàm bắt Tần Vô Nhai, bảo Mạc Phàm thả Tần Vô Nhai rồi xin lỗi, cho dù là ai đều không thể đồng ý.  

Hiện giờ Dạ Vô Nhai không có ở Nho Môn, Mạc Phàm không cần thiết vì một người không ở đây mà gây khó dễ cho Nho Môn.  

Hiện giờ không chỉ bốn phía là kẻ địch mạnh, cao thủ tông môn ẩn thế mời tới cũng đến, là lúc tốt nhất để giải quyết chuyện này.  

Mạc Phàm không chịu cúi đầu, vậy hội ngũ lão bọn họ sẽ làm người đứng ra hòa giải.  

- Nếu Dạ Vô Nhai không ở Nho Môn, vậy đám Tần Vô Nhai đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Đến bây giờ bọn họ không có lợi với cậu, cậu nhất định phải phong ấn bọn họ đến chết sao?  

Âu Dương Phi Long nhíu mày, hơi tức giận nói.  

- Đợi bọn họ không tạo thành uy hiếp với Mạc gia tôi, tôi sẽ suy xét tới việc thả bọn họ ra.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Đám Tần Vô Nhai không tạo ra uy hiếp lớn đối với hắn, nhưng đối với những người Mạc gia khác lại là cao thủ khó đối phó.  

Đợi lúc hắn rời khỏi Địa Cầu, chắc là đám Tần Vô Nhai không làm gì được đám Tần Kiệt rồi.  

- Tiểu tử, cậu!  

Âu Dương Phi Long chỉ Mạc Phàm, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.  

- Tôi đi trước, cáo từ!  

Mạc Phàm không đợi Âu Dương Phi Long nói xong, hắn đã xoay người rời đi, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt mọi người.  

… M  

ột quyền của Âu Dương Phi Long đập lên trên cột đá bên cạnh, cả cây cột không vỡ nát văng tung tóe, mà trực tiếp biến thành hạt cát.  

- Tiểu tử này rắm thúi giống hệt mình lúc trẻ.  

- Chúng ta phải làm sao bây giờ, ông nội?  

Âu Dương Nhược Tuyết nhìn về phía Mạc Phàm rời đi, bĩu môi hỏi.  

- Còn có thể làm gì nữa, tiểu tử này cứng mềm không ăn, chỉ có thể rau trộn.  

Âu Dương Nhược Tuyết nói với vẻ bất đắc dĩ.  

Có thể nói đều nói rồi, có thể làm ông ta cũng làm rồi, vẫn không khuyên nhủ được Mạc Phàm, ông ta cũng không có biện pháp.  

- Cứ nhìn tám mặt địch tới, còn có tông môn ẩn thế và Huyết Độc đối phó cậu ta, chúng ta không làm gì, cậu ta có thể sống sao?  

Âu Dương Nhược Tuyết lo lắng hỏi.  

- Chúng ta có thể chắn được một cái trong tám mặt địch tới, còn lại chỉ có dựa vào cậu ta, nếu cậu ta không chắn được, hội ngũ lão chúng ta cũng không có biện pháp.  

Vẻ mặt Âu Dương Phi Long nghiêm trọng nói.  

- Cậu ta sẽ làm được sao?  

Âu Dương Phi Long không nói gì, chỉ bầu trời rồi cũng rời đi.