Một lúc lâu sau, trong phòng học, một đám người miệng còn há to, nói không nên lời.
Tất cả đều không thể suy nghĩ nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Mạc Phàm lợi hại như vậy, chẳng lẽ khủng bố của hắn đã truyền đến Hoa Hạ Thần Kiếm sao?
Hay là sau lưng hắn có thế lực đáng sợ, ngay cả Hoa Hạ Thần Kiếm đều sợ ba phần?
Rốt cuộc là vì sao, không ai biết, ngay cả Bàn Tử, Vương Vân, Hoàng Dao Dao đều sợ ngây người.
Đôi mắt to ngập nước của Tiểu Vũ cũng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, cô không biết Hoa Hạ Thần Kiếm là gì, nhưng có thể chắc chắn rất lợi hại, nhưng vừa nhắc tới tên anh trai cô, phó đội trưởng lập tức hủy bỏ tư cách của Triệu Phi.
- Anh, thật sự là anh sao?
…
- Không có khả năng!
Triệu Phi giận dữ hét.
Ngày hôm qua phó đội trưởng kia còn khen khung xương anh ta rất được, tương lai vào Hoa Hạ Thần Kiếm sẽ được trọng dụng.
Sao anh ta vừa nói hai chữ Mạc Phàm, tư cách thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm cũng bị hủy bỏ rồi?
Anh ta thất hồn lạc phách gọi dãy số vừa rồi, giọng nói của nhân viên tổng đài truyền đến.
- Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không có tín hiệu, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
- Không có tín hiệu, sao có thể như vậy?
Triệu Phi thất hồn lạc phách lặp lại liên tục những lời này.
Một lát sau, anh ta ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy phẫn nộ và điên cuồng, hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Thân phận của Hoa Hạ Thần Kiếm trân quý hơn phi công, anh ta đã nói với người nhà và thân thích, anh ta thông qua tuyển chọn, trong nhà đều đã chuẩn bị yến tiệc chúc mừng.
Bây giờ tự nhiên không được nữa, anh ta không chỉ không có biện pháp nói với người trong nhà, quan trọng hơn là không còn tiền đồ nữa rồi.
Toàn bộ chuyện này, đều là vì Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, mày trả lại thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm cho tao.
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, trong mắt không có chút thương hại.
Một đám học sinh trung học kết bè bắt nạt Tiểu Vũ, ép Tiểu Vũ tự mình phải tát mình một cái, loại chuyện này Triệu Phi đều có thể ra tay được, hủy đi tiền đồ của anh ta còn nhẹ.
Nếu một cái tát của Tiểu Vũ thật sự đánh trúng, muốn mạng của anh ta đều là anh ta gieo gió gặt bão.
- Tư cách thí luyện của cậu không có ở chỗ tôi, nhưng lửa giận thì có một chút.
- Tao liều mạng với mày.
Triệu Phi đỏ mắt, cuối cùng nhảy lên.
Một cú đá liên hoàn, đá về ba phía đầu, yết hầu, ngực của Mạc Phàm, thế đi hung hăng, thực sự tiến bộ hơn trước không ít.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, hơn hai mươi ngày trước, Triệu Phi đều đã không phải là đối thủ của hắn, lúc này có thể làm hại hắn được sao.
Ngay cả Thái Thượng Phá Diệt Kinh đều không dùng, chỉ dùng một quyền bình thường, đánh mạnh về phía đùi Triệu Phi.
“Rầm” một tiếng, Triệu Phi bay ra ngoài như diều đứt dây, đụng mạnh vào vách tường phòng học, trực tiếp hôn mê.
Một quyền thu phục Triệu Phi, mắt Mạc Phàm lóe lên hàn quang, liếc qua đám người trong phòng học.
- Vừa rồi ai bắt nạt em gái tôi, tự mình nhìn mà làm đi, nếu tôi đếm đến ba, còn chưa tự mình ra tay, tôi sẽ ra tay giúp.
Đinh Tuấn Kiệt, Tôn Thiến, còn cả nam sinh mở miệng lúc trước, sắc mặt đều trầm xuống, vụng trộm liếc nhìn Triệu Phi hôn mê một cái, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
Một nam sinh khác đỏ mặt, không đợi Mạc Phàm đếm tới 1, vội vàng tát mạnh mình vài cái.
Sợ hãi nằm sâu trong tiếng vỗ tay, lan tỏa trong lòng những người này.
Từ nay về sau, còn ai dám làm gì Mạc Phàm?
Triệu Phi đấu với Mạc Phàm, tư cách thí luyện ở Hoa Hạ Thần Kiếm không còn, còn bị đánh ngất xỉu tại chỗ.
Ba người này thông đồng làm bậy với Triệu Phi, bắt nạt em gái Mạc Phàm, còn chưa bắt nạt được, mình đã bị tát mấy cái trước.
Thu thập những người này xong, Mạc Phàm mang theo Tiểu Vũ rời khỏi phòng học, Bàn Tử, Hoàng Dao Dao cũng theo sau.
Vương Vân phải giải quyết xong hậu quả, còn giúp bọn họ xin nghỉ, nên không đi cùng.
- Anh, sao anh trở nên lợi hại như vậy?
Mạc Vũ tò mò hỏi.
Trình độ đánh nhau của anh trai cô thế nào, cô còn không biết, lúc ở nhà đến đây chắc chắn không đánh lại được đám người hung dữ kia.
Mạc Phàm bĩu môi, không phải ai hỏi hắn đều giải thích.
- Cha không nói với em, anh gặp một sư phụ sao?
- Nói, nhưng không ngờ anh lợi hại như vậy, bây giờ A Ngưu cũng khó mà đánh thắng được anh.
Mạc Vũ nói.
Mạc Phàm có chút dở khóc dở cười, A Ngưu là người cùng thôn với hắn, từ nhỏ đã cường tráng cao lớn hơn bọn họ nhiều, không chỉ đám bạn cùng tuổi không đánh thắng được A Ngưu, mấy người lớn hơn vài tuổi cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Vì vậy mà A Ngưu được trường thể dục gọi, môn anh ta học là bóng rổ.
Tiểu Vũ lấy A Ngưu so với hắn, bây giờ 100 A Ngưu cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Em cũng có thể lợi hại như vậy.
- Thật vậy sao?
Hai mắt Mạc Vũ sáng lên.
- Thật, em ăn cơm chưa, Tiểu Vũ.
Vừa nhắc tới cơm, hai mắt Mạc Vũ nhìn KFC trong tay Bàn Tử và Hoàng Dao Dao, bụng kêu ùng ục.
Lúc đó KFC vẫn là vật hiếm lạ, chỉ có đứa trẻ ở nội thành mới ăn được.
Trẻ con ở nông thôn có thể ăn, đều thổi phồng trước mặt bạn bè.
Nhà hắn nợ một khoản tiền lớn, Mạc Vũ cũng chỉ từng thấy, còn chưa ăn bao giờ.
Hoàng Dao Dao thấy Mạc Vũ nhìn qua, cầm lấy gói trong tay Bàn Tử, tính cả của cô nữa đưa cho Mạc Vũ.
- Tiểu Vũ, em ăn trước đi, lát nữa anh Bàn Tử sẽ mang em đến cửa hàng ăn.
Mạc Vũ cầm KFC, cũng không dám động, ánh mắt khao khát nhìn về phía Mạc Phàm.
- Ăn đi, sau này em muốn ăn bao nhiêu anh sẽ mua cho em bấy nhiêu.
Mạc Phàm đau lòng sờ đầu Tiểu Vũ nói.
Trên người hắn có 1.3 triệu, từ nay về sau, hắn sẽ không để Tiểu Vũ vì tiền mà phát sầu.
- Thật vậy sao, mỗi ngày em muốn ăn ba cái hamburger, anh không thể nói mà không giữ lời đâu đấy.
- 300 cái cũng được.
Mạc Phàm cười nói.
- Nhiều như vậy, em có thể đóng gói mang về nhà, để anh trai em trai nếm thử rồi.
Mạc Vũ đơn thuần nói.
- Ừm, có thể.
Mạc Phàm gật đầu.
Chỉ một lát sau, bốn người đi tới quán KFC gần trường học.
Bàn Tử gọi một bàn, Mạc Vũ nhìn mà hoa cả mắt, một lát sau miệng phồng to.
- Chậm một chút, không ai cướp với em đâu, cẩn thận nghẹn.
Mạc Phàm cưng chiều chùi nước sốt dính trên miệng Tiểu Vũ, thuận tiện đưa một ly nước cam.
- Anh, kem này ăn ngon quá, anh cũng ăn đi.
Mạc Vũ lấy một ly kem, múc một muỗng lớn để bên miệng Mạc Phàm.
- Ăn ngon, Bàn ca sẽ mua cho em thêm mấy cái.
Bàn Tử hào phóng nói, nói xong lại đi đến quầy mua đồ.
- Tiểu Vũ, sao em tới Đông Hải không gọi điện thoại cho anh.
Đợi Mạc Vũ ăn no, Mạc Phàm hỏi.
Nha đầu kia dám mò tới trường học, đúng là gan lớn, cũng may không gặp phải người xấu.
- Sau khi em xuống xe, nhìn thấy một tiểu ca ca quỳ ở ven đường ăn xin, nói ví tiền bị người ta đánh cắp, em liền đưa cho anh ấy tất cả tiền mẹ cho.
Mạc Vũ giải thích.
Mạc Phàm nhíu mày, nha đầu kia quá tốt bụng, hắn cũng không nói gì thêm.
Nhưng hắn luôn cảm thấy Tiểu Vũ đột nhiên tới Đông Hải tìm hắn, có chút không bình thường.
- Mẹ bảo em tới, có nói gì với em không?
- Mẹ nói em đến chỗ anh ở một thời gian ngắn, bảo em qua lễ quốc khánh thì hãy về.
Vừa nhắc tới chuyện này, Mạc Vũ ôm một ly kem nhỏ giọng nói, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Phàm.
Sắc mặt Mạc Phàm hơi trầm xuống, hỏi:
- Tiểu Vũ, có phải người kia lại đến nhà hay không?
- Dạ, mẹ bảo không nói với anh, nói sợ làm ảnh hưởng việc học của anh, người kia không chỉ đến, còn mang theo rất nhiều người hung ác.
Mạc Vũ gật đầu, mang theo nức nở nói, rõ ràng bị dọa không nhẹ.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, trong mắt hiện lên sắc bén.