Thần Y Trọng Sinh

Chương 1519: Như Vậy Đã Muốn Đi?



Ở phía đối diện, Mạc Phàm nhìn cột sáng bắn tới, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.  

             Tam Ly Thạch Hỏa và Ngũ Hợp Mộc Hỏa đều là hỏa diễm thượng đẳng trong chân hỏa, mỗi một loại đều có uy lực không tầm thường, không so được với chân hỏa của hắn.  

             Nhưng dung hợp hai loại này với nhau, uy lực sẽ mạnh hơn chân hỏa của hắn nhiều.  

             Không đợi cột sáng bắn lên người hắn, một tay hắn đặt trước người, một chiếc khiên hình tròn màu đen chắn trước người hắn.  

             Cột sáng chiếu lên tấm khiên, tấm khiên lập tức bắt đầu xoay tròn, khó khăn lắm mới cản được cột sáng, nhưng tấm khiên nhanh chóng nhỏ đi dưới cột sáng.  

             - Ngươi sắp thua rồi, thái âm chi khí trình độ này vô dụng với ta.  

             Trong mắt Lã Hồng Nhu lộ ra chút dị sắc, nói.  

             Thái âm chi khí có thể khắc chế vạn vật, nhưng rất khó luyện hóa, nếu không có công pháp, thể chất thích hợp, luyện hóa cũng không có nhiều uy lực.  

             - Ta không ngăn được hỏa diễm của sư tỷ, nhưng sư tỷ cũng nhìn của ta xem.  

             Mạc Phàm không sốt ruột, mắt hắn nhắm lại rồi mở ra, Hồng Liên Nghiệp Hỏa xuất hiện trong mắt hắn.  

             Nhưng chỉ ở xung quanh mắt, nhưng không có phóng thích.  

             Hắn có thể phóng thích Hồng Liên Nghiệp Hỏa, cũng có thể thu hồi lại, nhưng cho dù chỉ là một chút cũng có thể tạo ra thương tổn trên thần hồn của Hồng Nhu sư tỷ, cho nên nhìn là được rồi, không cần phải phóng ra.  

             Hồng Liên Nghiệp Hỏa vừa xuất hiện, không có uy áp như hỏa diễm trong tay Lã Hồng Nhu, nhưng khiến không ít người ở đây sửng sốt.  

             - Hồng Liên Nghiệp Hỏa, người có huyết mạch Hồng Liên?  

             Có người lập tức nói.  

             Hồng Liên Nghiệp Hỏa có thể gợi nghiệp lực của mỗi người, hơn nữa loại hỏa diễm này chỉ có người có huyết mạch Hồng Liên mới có được, chuyện này gần như là thưởng thức, rất nhiều người đều biết, nhưng không thể phân biệt được.  

             - Chẳng trách tiểu tử này lợi hại như vậy, hóa ra là người có huyết mạch Hồng Liên.  

             Có người hiểu ra nói.  

             Huyết mạch Hồng Liên là huyết mạch Thần Tộc thời thượng cổ, mỗi một người chỉ cần có thể sống lâu đều là cường giả nổi tiếng.  

             Lúc kinh ngạc, trong mắt không ít người cũng lộ ra tham lam.  

             Phải biết rằng huyết mạch Hồng Liên là huyết mạch Thần Tộc thời thượng cổ, có rất nhiều diệu dụng và thần thông, nếu bọn họ có được huyết mạch Hồng Liên, chỉ dựa vào thứ này, cũng có thể lấy được vị trí riêng trong đấu cung.  

             Nếu có được…  

             Lã Hồng Nhu nhướn mày, hai tay chậm rãi buông xuống, đóa liên hoa trên đỉnh đầu cô cũng tản ra theo.  

             Hỏa diễm quay trở về hình dạng tiểu sơn và cái cây nhỏ, biến mất trong lòng bàn tay cô.  

             - Ta không ngăn được Hồng Liên Nghiệp Hỏa.  

             Lã Hồng Nhu nói.  

             Cô chỉ ngăn được Hồng Liên Nghiệp Hỏa một lát, tuyệt đối không chắn được bao lâu.  

             Nếu Mạc Phàm đoạt huyết mạch Hồng Liên có lẽ còn có hi vọng, người như vậy không thể sử dụng được Hồng Liên Nghiệp Hỏa lâu lắm, rõ ràng Mạc Phàm không phải.  

             - Vậy chúng ta hòa nhau, thế nào, Hồng Nhu sư tỷ.  

             Mạc Phàm tán tấm khiên màu đen trước người hắn, cười khẽ nói.  

             - Có thể, nhưng mà ngươi phải cẩn thận rồi.  

             Lã Hồng Nhu nhíu mày, gật đầu nhắc nhở.  

             Mạc Phàm để lộ tin huyết mạch Hồng Liên của mình, nếu Mạc Phàm vào Thần Nông Tông thì không sao, có Thần Nông Tông bảo vệ, những người khác không dám làm gì Mạc Phàm.  

             Nhưng nếu Mạc Phàm không thểvào Thần Nông Tông, hắn sẽ trở thành đối tượng bị vô số người săn giết.  

             Theo cô biết, có không ít tổ chức săn giết người như Mạc Phàm mà sống.  

             Bị những người đó nhìn chăm chú, hiếm người có thể thoát được.  

             - Đa tạ Hồng Nhu sư tỷ nhắc nhở.  

             Mạc Phàm cười, xoay người rời khỏi đệ bát cung.  

             Hắn không tiếp tục lên trên, trái lại đi xuống dưới, vào đệ cửu cung trong đấu cung.  

             Đại hán thô kệch kia thấy Mạc Phàm đi đến thì nhíu mày, trong mắt hiện lên bất thiện.  

             - Tiểu tử, ngươi còn muốn đệ cửu cung của ta sao?  

             - Ngươi đứng thứ mấy ở hải tuyển của Thần Nông Tông, ngươi đã ở cung này bao lâu rồi?  

             Mạc Phàm không trả lời đại hán, trái lại hỏi.  

             - Sao thế, tiểu tử, ngươi có chuyện gì?  

             Đại hán thô kệch nheo mắt, nói.  

             - Ta là Mạc Phàm, người đứng thứ 9 hải tuyển của Thần Nông Tông, dựa theo quy định, cung này là của ta, nhưng bị ngươi chiếm lâu như vậy, ngươi tự mình cút, hay là để ta đuổi ngươi cút, đúng rồi, đệ thập cung đã bị ta hủy, không thể sử dụng được nữa, hơn nữa lệnh bài cũng ở trên tay ta, nếu ngươi tự mình cút, đệ thập cung cũng không có biện pháp cho ngươi đi vào.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc nói.  

             Khi nói chuyện, một tay hắn vươn ra.  

             “Keng!” Cửu Tinh ở trong không trung không được hắn thu hồi bay vào tay hắn, phát ra âm thanh kim khí va vào nhau.  

             Trên Cửu Tinh lóe sáng kiếm quang, tỏa ra sắc bén.  

             Mạc Phàm vừa nói những lời này, không ít người ở xung quanh lập tức giật mình.  

             - Cậu ta là người đứng thứ 9, nhưng vẫn luôn không xuất hiện đó sao?  

             Chẳng trách Mạc Phàm hủy đệ thập cung trước, sau đó lại tới đệ bát cung, không phải vì chuyện gì khác, chính vì báo thù chuyện đấu cung của mình bị cướp.  

             - Là ngươi sao?  

             Vẻ mặt đại hán khôi ngô sửng sốt, sắc mặt lập tức khó coi.  

             Lúc anh ta chiếm đệ cửu cung, có nghĩ tới sẽ xung đột với Mạc Phàm.  

             Nhưng không ngờ sẽ là cảnh tượng như hiện giờ.  

             Anh ta muốn ở lại đệ cửu cung, thì phải đại chiến với Mạc Phàm một trận.  

             Tuy Mạc Phàm bất phân thắng bại với đệ bát cung, nhưng mọi người ở đây đều biết, chắc chắn thực lực của Mạc Phàm không kém Lã Hồng Nhu đệ bát cung, chỉ là không muốn ra tay với Lã Hồng Nhu mà thôi.  

             Bởi vì lúc Mạc Phàm đối phó với Lã Hồng Nhu, chỉ để lộ Hồng Liên Nghiệp Hỏa, vừa rồi khi đánh bại đao khách ở đệ thập cung thì bá đạo không sử dụng chút thực lực nào.  

             Mà hỏa diễm của Lã Hồng Nhu, anh ta không nắm chắc mình có thể chống đỡ được, nếu không anh ta đã không ở đệ cửu cung rồi.  

             Anh ta không phải đối thủ của Lã Hồng Nhu, càng không phải đối thủ của Mạc Phàm.  

             Nếu anh ta không ra tay với Mạc Phàm, chỉ có thể rời khỏi đấu cung, bởi vì đệ thập cung đã bị hủy trong tay Mạc Phàm rồi.  

             - Tiểu tử, ngươi không nhiều tuổi, nhưng tâm tư rất tàn nhẫn!  

             Đại hán khôi ngô nhíu chặt mày, trầm giọng nói.  

             - Tàn nhẫn?  

             Mạc Phàm lắc đầu.  

             Hắn chỉ lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi, lại bị tu hú chiếm tổ chim khách nói thành tàn nhẫn.  

             - Ta cho ngươi chút thời gian, lát nữa ta sẽ bảo tôi tớ của ta đi lên, trước khi anh ta đi lên, tự ngươi giao lệnh bài đệ cửu cung ra, lăn từ nơi này ra, ngươi có thể tự mình biến, nếu không ngươi sẽ biết tàn nhẫn thật sự là thế nào.  

             - Vô Kỳ, Thiết thống lĩnh, hai người lên đi?  

             Thấy Mạnh Vô Kỳ và nam tử kia sắp tới đệ cửu cung, trong mắt đại hán khôi ngô hiện lên hung dữ.  

             - Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại, chuyện này chưa xong đâu, chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại.  

             Anh ta lấy lệnh bài đệ cửu cung ra ném cho Mạc Phàm, xoay người muốn đi.  

             - Đợi một chút, như vậy đã muốn đi?Mạc Phàm nhận lấy lệnh bài, sau đó rót linh khí vào trong, trận pháp sáng lên, chắn đệ cửu cung lại.