Ở cửa biệt viện, Vọng Cơ nhíu mày, đôi mắt anh ta đảo liên tục.
Trong Thanh Thành cấm tranh đấu, nếu chỉ có một tu sĩ Hóa Thần, nhờ trận pháp ở biệt viện này còn có thể chống đỡ một lát, đợi trú quân ở Thanh Thành đến đây, Qủy Kiến Sầu không rút cũng phải rút.
Nhưng tám Hóa Thần, anh ta không có khả năng kéo dài một chút thời gian, không đợi được trú quân tới, anh ta và biệt viện này đã biến mất.
- Tiểu tử, ta cho ngươi 10 giây suy nghĩ, 10 giây sau nếu ngươi vẫn còn đứng ở chỗ này, Vọng gia sẽ mất đi một thiên tài rồi.
Bàn đầu đà thấy vẻ mặt Vọng Cơ do dự, nói.
Trong phòng khách biệt viện, Mạnh Vô Kỳ nhìn mệnh kiếm khắc trên tay mình, vẻ mặt do dự bất định.
Chỉ cần anh ta giao mệnh kiếm ra sẽ không có chuyện gì, nhưng đây là linh khí của Mạc Phàm, đưa cho những người này thực lực của Mạc Phàm sẽ giảm đi một chút.
Nhưng nếu không giao ra, Vọng Cơ sẽ gặp phiền phức rồi.
Anh ta đang xoắn xuýt có nên giao mệnh kiếm ra hay không, trước mắt có quang ảnh chớp lóe, một bóng dáng xuất hiện trước mặt anh ta.
- Công…
Trước mắt Mạnh Vô Kỳ sáng lên, chữ “tử” đến bên miệng lại nuốt xuống.
Không phải Mạc Phàm đi có việc sao, lúc này mới qua bao lâu, Mạc Phàm đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa rồi à?
Mạc Phàm ra hiệu đừng có lên tiếng, tay còn lại tạo pháp ấn, một vầng sáng bao Mạnh Vô Kỳ ở bên trong.
Đồng thời chỗ mi tâm hắn có một ấn ký liên hoa sáng lên, liên hoa chỗ trán Mạnh Vô Kỳ chậm rãi nhạt đi, dung mạo và khí tức cũng dần biến thành dáng vẻ của anh ta.
Ở trong phòng có thể cảm nhận được khí tức của hai người đang chuyển hóa, nhưng ở bên ngoài không có chút dị thường trong phạm vi cảm ứng của mọi người.
Một lát sau, Mạnh Vô Kỳ khôi phục dáng vẻ hoàn toàn.
Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, mệnh kiếm hóa thành ký hiệu bay từ trong tay Mạnh Vô Kỳ ra, trôi nổi xung quanh hắn, hắn xoay người đi ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi cửa, đám Qủy Kiến Sầu lập tức dời mắt không nhìn Vọng Cơ nữa, nhìn về phía mệnh kiếm trôi nổi xung quanh Mạc Phàm.
- Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi.
Vọng Cơ thấy Mạc Phàm đi tới, anh ta khẽ cau mày, sau đó lập tức cười nói:
- Mạc sư đệ, sao đệ lại ra ngoài rồi, là cảm thấy cơm chỗ ta không ngon sao?
- Đồ ăn không có vấn đề gì, chỉ là nơi này có quá nhiều ruồi bọ, lần sau có cơ hội lại ăn cũng không muộn.
Mạc Phàm cười nhạt, nói.
- Vậy được rồi, có cơ hội ta sẽ mời đệ ăn một bữa.
Vọng Cơ hơi nhếch miệng cười, thản nhiên nói.
Lúc hai người nói chuyện, Qủy Kiến Sầu nhíu chặt mày hơn.
- Tiểu tử, nếu ngươi ra ngoài, còn không nhanh giao mệnh kiếm cho ta?
Mệnh Kiếm Phù này là linh khí nhận hắn làm chủ, Mệnh Kiếm Ảnh là thứ hắn đoạt được từ tay Long Ảnh, bất luận là thứ nào đều không có chút quan hệ với Qủy Kiến Sầu.
Nếu nói có quan hệ, đó là thanh kiếm này từng thuộc Quỷ Tộc.
Nhưng chỉ vì từng thuộc về Quỷ Tộc, hắn cần trả thanh kiếm này vật quy nguyên chủ sao?
Như vậy có rất nhiều thứ phải vật quy nguyên chủ lắm.
- Ta là trưởng lão hiện giờ của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, mệnh kiếm này là thần khí lạc bên ngoài của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nếu được ngươi nhặt lấy, mời trả lại cho chúng ta?
Sắc mặt Qủy Kiến Sầu khó coi, lạnh lùng nói.
- Quỷ Ảnh Nhất Tộc, Quỷ Ảnh có tổng cộng chín mạch, ngươi là nhất mạch đó à?
Mạc Phàm lại hỏi tiếp.
- Tiểu tử, ngươi biết nhiều thật, chúng ta là Quỷ Mệnh Nhất Mạch.
Nam tử có sừng kia hừ lạnh một tiếng, nói.
- Nếu ta nhớ không sai, linh khí truyền thừa của Quỷ Mệnh Nhất Tộc là Mệnh Kiếm Ảnh, mà trong tay ta là Mệnh Kiếm Phù, hẳn là thần khí của Quỷ Phù Nhất Tộc, nếu để các ngươi lấy đi, mấy ngày nữa Quỷ Phù Nhất Tộc tới tìm ta đòi thanh kiếm này, ta nên lấy gì đưa cho người của Quỷ Phù Nhất Tộc đây?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi.
Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, sắc mặt nam tử có sừng trên đầu lập tức xanh mét.
Mạc Phàm nói không sai, quả thật Mệnh Kiếm Phù là linh khí của Quỷ Mệnh Nhất Tộc bọn họ.
- Mạc Phàm, ngươi nói không sai, quả thật mệnh kiếm này của ngươi không phải của Quỷ Mệnh Nhất Tộc bọn ta, chỉ là tuy Quỷ Ảnh chia làm chín mạch, nhưng đồng khí liên chi, cho dù là nhất mạch nào gặp được thần khí của mạch khác, chỉ cần là đồ của Quỷ Ảnh cửu mạch chúng tôi, đều có tư cách đoạt lại.
Trong mắt Qủy Kiến Sầu lóe lên dị sắc, nói.
- Ý của ngươi là, cho dù là mệnh kiếm gì đều thuộc về Quỷ Ảnh Nhất Tộc các ngươi sao?
Mạc Phàm lắc đầu cười, nói.
- Không sai, hôm nay ngươi không để thanh mệnh kiếm này lại, cũng phải để mệnh kiếm này lại, tự ngươi nhìn mà làm đi.
Vẻ mặt Qủy Kiến Sầu kiên quyết, nói.
- Nếu ta từ chối thì sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười mia, nhìn lướt qua mọi người hỏi.
- Từ chối sao?
Trong mắt Qủy Kiến Sầu hiện lên tàn nhẫn, không nói tiếp nữa.
Nhưng bàn đầu đà mở miệng lúc trước lại nói.
- Bên trong Thanh Thành không cho phép ra tay, nhưng không có vấn đề gì với tám cao thủ Hóa Thần, nếu ngươi từ chối, chúng tôi không chỉ lấy mệnh kiếm, còn lấy cả mạng ngươi, đúng rồi, còn lấy cả mạng người bạn bên cạnh ngươi nữa.
Nếu muốn ra tay, tất nhiên không thể tha cho một ai.
- Vậy sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn bàn đầu đà và 6 cao thủ Hóa Thần bên cạnh người này.
- Các ngươi đều lấy được thứ tốt từ Mạnh gia đúng không, còn nữa, cũng là Mạnh gia nói tin này cho ngươi đúng không?
Nếu chỉ là Quỷ Ảnh Nhất Tộc tới, hắn còn có chút tin không liên quan tới Mạnh gia.
Dù sao trong đấu cung có nhiều tu sĩ như vậy, có mấy người thuộc Quỷ Ảnh Nhất Tộc cũng rất bình thường.
Nhưng Quỷ Ảnh Nhất Tộc không chỉ tới nhanh như vậy, còn dẫn theo nhiều tộc nhân như thế, còn mời 7 vị cao thủ Hóa Thần, hiệu suất cao này khiến người ta hơi sợ hãi.
Nếu không phải hắn làm xong việc ở Thiên Cơ Các rất nhanh, sẽ không quay trở về nhanh như thế, chắc chắn là Mạnh Sơn Hà giở trò ở phía sau.
Nếu không phải sợ Mạc Phàm tự bạo mệnh kiếm, ông ta đã không nói nhiều lời với Mạc Phàm như vậy.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời uy hiếp của bàn đầu đà, hắn cười nhạt một tiếng, vươn một tay ra, mệnh kiếm bay vào trong tay hắn.
- Đúng rồi, nói cho ngươi một tin tốt, thanh kiếm này không chỉ là Mệnh Kiếm Phù, còn là Mệnh Kiếm Phù Ảnh.
Nói xong, một tay khác của hắn với vào trong Mệnh Kiếm Phù, Mệnh Kiếm Phù tự động mở ra, khi hắn rút tay ra, mệnh kiếm biến thành hai thanh, một phù một ảnh.