Thần Y Trọng Sinh

Chương 329



- Mạc thí chủ, ý của cậu là cậu nguyện ý đỡ một chiêu đúng không, như vậy cũng được, chỉ cần cậu có thể đỡ được một chiêu của sư huynh đệ chúng tôi, chúng tôi sẽ quay đầu rời đi, thế nào?  

Phổ Độ tự tin nói.  

Phổ Độ vừa nói những lời này, ánh mắt đám người Long gia nhìn Phổ Độ tràn đầy kính nể.  

- Đại sư đúng là đại sư!  

- Tiểu tử, Phổ Độ đại sư độ lượng như vậy, biến ba chiêu thành một chiêu, cậu còn không biết xấu hổ từ chối?  

Một người Long gia trào phúng nói.  

- Không dám tiếp ba chiêu còn không biết xấu hổ mở miệng, chỉ đồng ý đỡ một chiêu sao?  

Có người lắc đầu cười nói.  

- Người nhát gan!  

…  

Đám người Long gia ngươi một lời ta một câu, càng nói càng khó nghe.  

Chu Trường Hoằng và A Hào nhíu chặt mày, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.  

- Có bản lĩnh các người thử ba kiếm của Mạc tiên sinh chúng tôi?  

Chu Trường Hoằng tức giận nói.  

- Tôi thừa nhận tôi không bằng ba kiếm của cậu ta, nhưng tôi chịu thua cũng sẽ không mở miệng nói ba chiêu thành một chiêu.  

Long Trường Thiên liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ, cười mỉa nói.  

- Không phải đỡ được một chiêu còn vinh quang hơn sao?  

Chu Trường Hoằng trầm giọng hỏi.  

- Vinh quang hay không thì tôi không biết, tôi nghĩ ông nên nhanh suy xét đường lùi cho mình thì hơn, đợi tiểu tử này bị Phổ Độ đại sư và Phổ Đà đại sư đánh bại, hai người sẽ như thế nào?  

Long Trường Thiên cười khinh thường nói.  

Sắc mặt Chu Trường Hoằng lập tức trầm xuống, nếu Mạc Phàm thực sự thua Phổ Độ và Phổ Đà, chắc chắn đám Long gia sẽ không bỏ qua cho bọn họ.  

- Hừ, Mạc tiên sinh sẽ không thua đâu.  

Chu Trường Hoằng hừ lạnh một tiếng nói.  

- Cậu ta không thua sao? Đùa giỡn gì thế, nếu cậu ta không thua, sao đổi từ ba chiêu thành một chiêu.  

Long Trường Thiên cười nói.  

- Ông…  

Chu Trường Hoằng phẫn nộ nhìn Long Trường Thiên chăm chú, tức giận đến mức không biết nên nói gì.  

Mạc Phàm nhíu mày, nhìn chằm chằm Long Trường Thiên.  

- Tôi nói một chiêu là không dùng phương pháp gì, nếu hai người bọn họ có thể đỡ được một chiêu của tôi, tôi sẽ theo bọn họ đến Thiếu Lâm Tự, nếu tôi thắng, bọn họ liền cút đi, có vấn đề gì sao?  

Lời này vừa nói ra, không ít người hít vào một hơi khí lạnh.  

Tiểu tử này nói khoác mà không biết ngượng, bảo Phổ Độ và Phổ Đà đỡ một chiêu của cậu ta, chứ không phải đồng ý đỡ một chiêu của Phổ Độ và Phổ Đà.  

Nếu trên người Mạc Phàm có pháp khí gì khác, nói không chừng có thể ngăn được một chiêu của Phổ Độ Phổ Đà.  

Ai biết tiểu tử này lại muốn chết, muốn đại sư đỡ một chiêu của cậu ta.  

Đúng là thiên đường có lối đi ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới.  

Ngay cả A Hào và Chu Trường Hoằng cũng thay đổi sắc mặt, tâm tình chìm vào đáy cốc.  

- Ha ha, tiểu tử, cậu thật sự không biết chữ thua viết thế nào sao?  

Long Trường Thiên cười âm hiểm nói.  

- Thua sao?  

Mạc Phàm cười khinh thường:  

- Nếu ông có thể đỡ một chiêu của tôi, tôi cũng có thể giao Trấn Sơn Phù, nhẫn và tất cả pháp khí cho ông, ông có gan muốn thử không?  

Trong mắt Long Trường Thiên và đám Long gia hiện lên tham lam, nhưng nhanh chóng tắt đi.  

Nếu bọn họ có thể đỡ được một chiêu của Mạc Phàm, thì không cần Phổ Độ đại sư ra tay rồi.  

- Cậu nghĩ tôi sẽ mắc mưu của cậu sao?  

Long Trường Thiên cười đểu, trốn tránh đề tài này.  

- Nếu không dám thì câm miệng tốt hơn, còn nữa nếu tôi là các người, tôi sẽ lập tức trốn đi thật xa, bởi vì đây là cơ hội duy nhất của các người.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Gương mặt già nua của Long Trường Thiên xanh tím, giống như người đàn bà dâm đãng bị tát trước mặt mọi người mấy cái.  

Ông ta hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa, cũng không rời đi.  

- Mày nghĩ Long gia chúng tao sẽ bị dọa chắc, đợi Phổ Độ đại sư và Phổ Đà đại sư đánh mày tàn phế, nhìn xem mày còn dám nói như vậy nữa không?  

Người thanh niên được Phổ Độ đại sư cứu diễu võ dương oai nói.  

Dù sao có Phổ Độ đại sư ở phía trước, có gì phải sợ tiểu tử này?  

- Không đi cũng được, tránh để tôi đi tìm cả đám các người.  

Mạc Phàm cười nhạt nói, trên mặt vẫn không có một chút sợ hãi.  

Đám người Long gia nhíu mày, trong lòng có dự cảm không hay.  

Tiểu tử này cũng quá bình tĩnh rồi, chẳng lẽ cậu ta thực sự có thực lực đối phó Phổ Độ và Phổ Đà?  

Dù vậy không có ai lựa chọn rời đi, nếu rời đi lúc này, vậy hoàn toàn vô duyên với sơn cốc.  

Một đứa bé 16, 17 tuổi, có thể lợi hại thế nào?  

- Mày không dọa được chúng tao đâu, nhanh cho chúng tao nhìn xem mày có thể đánh bại Phổ Độ đại sư và Phổ Đà đại sư thế nào?  

Người thanh niên kia nói tiếp.  

Mạc Phàm cười, không để ý đến đám người này nữa.  

Hắn đã cho đám người này cơ hội, nếu bọn họ không nắm lấy một đường sống này, vậy thì ở lại hết đi.  

Đồ của y tiên bất tử hắn không dễ cướp như vậy.  

- Một chiêu nhé, Phổ Độ, Phổ Đà đại sư?Mạc Phàm hỏi.  

Phổ Độ và Phổ Đà nhìn nhau cười, Phổ Độ nói:  

- A di đà Phật, nếu Mạc thí chủ tự tin như vậy, vậy chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng Mạc thí chủ đừng trông cậy vào chúng tôi sẽ hạ thủ lưu tình.  

- Lưu tình?  

Mạc Phàm cười, từ lúc bắt đầu hắn đã không trông cậy hai hòa thượng thiên vị Long gia lưu tình, càng không cần lưu tình.  

- Tốt nhất là các người sẽ không, nếu không các người sẽ chết.  

Tươi cười của Phổ Độ và Phổ Đà cứng đờ, sau đó lại cười mỉa.  

Thanh danh của hai bọn họ không bằng Phổ Hoằng, nhưng chưa từng có người xem thường thực lực của bọn họ, nhất là bị một đứa bé như Mạc Phàm xem thường.  

- A di đà Phật, vậy chúng tôi sẽ lĩnh giáo bản lĩnh của Mạc thí chủ.  

Phổ Độ và Phổ Đà không nói gì thêm, kéo tăng y trên người xuống, nửa người trên màu đồng lộ ra ngoài.  

Hai người không béo, cũng không tính là khôi ngô, nhưng hơi cử động một phen thân thể sẽ phát ra âm thanh đùng đùng như rang đậu, bắp thịt khủng bố cũng xuất hiện.  

Hai người chuẩn bị ra tay, đám người Long gia vội vàng lùi lại.  

Cao thủ nửa bước là tới Hoành Luyện tông sư ra tay, bọn họ khó mà chống đỡ nổi, vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn.  

- Hai người lùi ra sau một chút.  

Mạc Phàm xua tay với Chu Trường Hoằng và A Hào nói.  

A Hào và Chu Trường Hoằng nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.  

- Mạc tiên sinh?  

Chu Trường Hoằng mở miệng nhưng không biết nên nói gì, ông ta không tin Mạc Phàm lắm.  

- Lui ra đi, tôi tự có chừng mực.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Dạ, Mạc tiên sinh.  

Chu Trường Hoằng lùi xuống không chút do dự, nhưng ông ta vẫn lấy pháp bàn quỷ vương ra, đồng thời ra hiệu cho A Hào chuẩn bị sẵn sàng.  

Nhỡ đâu Mạc Phàm thua, cho dù mất quỷ vương cũng phải cứu Mạc Phàm.  

Mọi người lùi ra sau, Phổ Độ và Phổ Đà nhìn Mạc Phàm.  

- Mạc thí chủ, quyền cước không có mắt, cậu cũng nên cẩn thận.  

Mạc Phàm cười không nói gì.  

Hai người không thèm để ý, giơ tay nắm lấy trong không khí, bắp thịt trên cánh tay như cầu long lập tức lộ ra, không khí vô hình vô tướng giống như bị hai người họ nắm lấy.  

Trong chớp mắt, tất cả mọi người cảm thấy bất an, giống như không khí muốn nổ mạnh, vô cùng nặng nề.  

Mắt hai người nheo lại, hai chân hơi cong, bắp thịt khủng bố lập tức xuất hiện trên đùi bọn họ.  

“Rầm rầm” giống như hai tiếng kinh lôi xẹt qua, chỗ hai người đứng xuất hiện bốn dấu chân thật sâu, hai người trực tiếp biến mất.  

Khi xuất hiện hai người đã đến bên cạnh Mạc Phàm, trong tay mỗi người có thêm thứ gì như đao màu trắng.  

Không phải kiếm khí, cũng không phải đao khí, nhưng làm người ta có cảm giác khủng bố gấp hơn 10 lần Mạc Phàm.  

Lực lượng khủng bố này làm cả không gian cũng run rẩy.  

- Lưỡi dao không khí?  

Có người vô cùng kinh ngạc nói.