Thần Y Trọng Sinh

Chương 350



- Tôi nhớ anh từng nói, hạ cổ cha tôi cũng có một phần Mộc gia anh đúng không?  

Mạc Phàm nhìn Mộc Phong Nhạc chăm chú, lạnh giọng hỏi.  

Mộc Phong Nhạc ước gì có thể tát mình mấy cái, vì sao vừa rồi miệng anh ta lại tiện như vậy?  

- Thông tin về Mạc gia là Mộc gia chúng tôi cung cấp, hạ cổ thì tôi vừa mới biết, Mạc thần y tha mạng, Mộc gia chúng tôi có một số bảo bối dùng để tu đạo, chỉ cần Mạc tiên sinh tha cho tôi một mạng, tôi nguyện ý tặng mấy thứ này cho cậu.  

Mộc gia bọn họ là đại gia tộc ở Giang Nam, tất nhiên biết Tu Đạo Giả tồn tại ở Hoa Hạ.  

Mạc Phàm vừa ra tay, chắc chắn đạo thuật vô cùng cao minh.  

- Muốn sống, lấy yêu linh 500 năm trở lên ra đây.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Tụ Linh Trận chỉ thiếu Trận Linh, thì có thể bố trí viên mãn rồi.  

Nếu Mộc Phong Nhạc có thể lấy thứ này ra, chỉ cần Mộc gia không tự tìm đường chết nữa, cũng không phải không thể tha cho anh ta.  

Sắc mặt Mộc Phong Nhạc trầm xuống, anh ta biết yêu linh là gì.  

Trong kho Mộc gia bọn họ, trái lại là linh dược mấy trăm năm thì có, yêu linh 500 năm đi đâu tìm?  

- Bác sĩ Mạc, linh dược 500 năm được không?  

- Vậy anh đi chết đi.  

Mạc Phàm giơ tay lên, hạ tay về phía Mộc Phong Nhạc, như cự thạch trời giáng vạn quân, kình phong nổi lên bốn phía.  

Giết Mộc Phong Nhạc, diệt Mộc gia, tất cả linh dược của Mộc gia đều thuộc về hắn.  

Sắc mặt Mộc Phong Nhạc thay đổi, nhanh chóng suy nghĩ, không đợi một chưởng của Mạc Phàm hạ xuống, hai mắt anh ta sáng lên, vội nói:  

- Mạc thần y, nhà chúng tôi không có, nhưng tôi biết một nơi nhất định có.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lộ ra vẻ bất ngờ, tay dừng trên đầu Mộc Phong Nhạc cách hai ngón tay, kình phong biến mất trong chớp mắt.  

Nếu có thông tin về yêu linh, có thể giảm bớt không ít thời gian của hắn.  

- Ở đâu?  

- Tổ địa Hoàng gia, có một mẫu cổ ngàn năm.  

Mộc Phong Nhạc vội nói.  

Anh ta và chú anh ta, cũng là gia chủ Mộc gia từng đến tổ địa Hoàng gia một lần, gặp được mẫu cổ kia.  

Thứ vừa giống trùng tử lại giống rắn được xưng sống ngàn năm, có chi xưng trùng ngàn năm, nghe người Hoàng gia nói mẫu cổ này sớm thành yêu thú, là một trong những con bài chưa lật của Hoàng gia bọn họ, không dám tùy tiện để người ta biết.  

Lúc ấyHoàng gia còn ra lệnh với bọn họ, dám tiết lộ chuyện này sẽ giết không tha.  

Vì bảo vệ mạng, anh ta không nghĩ nhiều được như vậy, tự mình thoát trước rồi nói sau, nói không chừng còn có thể báo thù cho Hoàng Thiếu Thiên.  

- Mẫu cổ ngàn năm?  

Mạc Phàm nhướn mày.  

Tuổi thọ của cổ không lâu, nhưng có ngoại lệ, ví dụ như cổ bên trong kim thiền, Tử Mẫu Cổ, Quỷ Vương Cổ Đẳng.  

Nếu thật sự ngàn năm, sau khi giết chết có thể lấy được Trận Linh thích hợp.  

- Mẫu cổ này có tu vi gì?  

Tốc độ yêu thú tu luyện không giống nhau, có một số yêu thú sinh ra đã tới tu vi Kim Đan, có một số tu luyện ngàn năm vẫn không thể ngưng tụ Kim Đan, cởi hình thú, hóa thành hình người.  

Không biết thực lực yêu thú này thế nào.  

- Chuyện này…  

Mộc Phong Nhạc mở to mắt, vẻ mặt đau khổ.  

Một phàm nhân như anh ta chỉ biết chuyện Tu Đạo Giả, đâu biết mẫu cổ có tu vi gì.  

- Tôi nhớ ra rồi, lần đó tôi đến Hoàng gia, hình như là ăn mừng mẫu cổ nói tiếng người.  

ổ ế ấ ấ ố ố ổNói là chúc mừng mẫu cổ nói tiếng người, thực ra là Hoàng gia thị uy với những gia tộc như bọn họ, lúc ấy Hoàng gia ném mấy người sống đối nghịch với bọn họ cho mẫu cổ phục dùng.  

Mạc Phàm nhíu mày, yêu thú Tiên Thiên mở linh trí, nói được tiếng người, Kim Đan ngưng tụ hình người.  

Yêu thú Tiên Thiên, như vậy cũng được, diệt Hoàng gia, được yêu linh, trái lại giảm bớt không ít thời gian của hắn.  

- Tổ địa Hoàng gia ở đâu?  

- Ở trong sơn cốc Tấn Châu Hoa Bắc, cụ thể ở đâu thì tôi không biết, nhưng nửa tháng sau Hoàng gia tổ chưc hội giao dịch, giao dịch linh dược, pháp khí, nguyên liệu, rất nhiều gia tộc đều tham gia, Mộc gia chúng tôi cũng nằm trong danh sách mời, nếu cậu muốn đi, tôi có thể cho cậu một tấm thiệp mời.  

Mộc Phong Nhạc nói.  

Mạc Phàm lộ ra vẻ bất ngờ, lập tức nói:  

- Không cần thiệp mời, đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau.  

- Cái gì?  

Mắt Mộc Phong Nhạc mở to, nuốt nước bọt.  

Anh ta vốn định làm thiệp mời gia tộc đối địch cho Mạc Phàm, không chỉ thoát khỏi ma đầu Mạc Phàm, còn có thể họa thủy đông dẫn, ai biết Mạc Phàm muốn đi cùng anh ta.  

- Mạc tiên sinh, tôi còn an bài khác, tôi bảo người khác đi cùng cậu được không?  

Mộc Phong Nhạc cười nịnh nọt nói.  

Ở cạnh Mạc Phàm một phút, thì sẽ gặp phải nguy hiểm, vẫn nên trốn xa được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.  

- Hoặc là đẩy an bài của anh, hoặc tôi an bài anh đi chết, tự anh chọn.  

Mạc Phàm nói, tay lại giơ lên, không có ý đùa giỡn.  

Muốn cò kè mặc cả với hắn, phải có tư cách này mới được.  

- Tôi đi cùng cậu, tôi đi cùng mà.  

Sắc mặt Mộc Phong Nhạc trắng bệch, vội vàng nói.  

Mạc Phàm cười lạnh lùng, bóp miệng Mộc Phong Nhạc.  

Ngón trỏ tay kia búng ra, không để Mộc Phong Nhạc kháng cự chút nào, bạch quang chui vào trong miệng Mộc Phong Nhạc, lúc này hắn mới buông Mộc Phong Nhạc ra.  

Mắt Mộc Phong Nhạc mở to, mặt xám như tro tàn, một tay dùng lực duỗi vào trong miệng, không thể lấy ra được gì.  

- Mạc thần y, cậu cho tôi ăn cái gì, không phải là cổ đấy chứ?  

- Tôi là bác sĩ, chỉ biết giải cổ, sẽ không hạ cổ, nhưng nếu anh mang hai lòng, thứ này sẽ làm anh đau đớn hơn trúng cổ.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Thân thể Mộc Phong Nhạc run lên, như bị sét đánh.  

- Linh dược trăm năm của Mộc gia các người, tôi cũng muốn, lần sau gặp mặt tốt nhất là anh nên đưa cho tôi.  

Mạc Phàm nói tiếp.  

Tuy Mộc gia không phải là người hạ cổ, nhưng là người cung cấp tin tức, không chết là hắn không thích giết người, nhưng không lấy ra chút máu, sao có thể bỏ qua?  

Sắc mặt Mộc Phong Nhạc vô cùng khó coi, trong lòng không ngừng rỉ máu, nhưng chỉ có thể gật đầu.  

Hoàng Thiếu Thiên như vậy đã đủ thảm rồi, anh ta không muốn giống như Hoàng Thiếu Thiên đâu, còn chưa tán gái đủ, sao có thể chết.  

- Tôi nhất định sẽ đưa cho Mạc thần y, nhất định.  

Mạc Phàm không để ý đến Mộc Phong Nhạc, xoay người rời đi.  

Mộc Phong Nhạc có thể thử không đưa, chỉ cần anh ta muốn thử mùi vị của Truy Hồn Đoạt Phách.  

Lúc này một đoạn bài hát quen thuộc vang lên, là bài “Bản thảo cương mục” của Châu Kiệt Luân…  

- Nếu như Hoa Đà tái thế thì bệnh sùng ngoại sẽ được chữa khỏi…  

Mạc Phàm dừng bước, nhìn thoáng qua bàn, một chiếc di động Nokia đang rung lên, hai chữ “tông chủ” lóe lên.  

Mộc Phong Nhạc chau mày, có xúc động muốn mắng con mẹ nó, điện thoại này sớm không đến, muộn không đến, lại cứ tới lúc này, đúng là muốn mạng mà.  

- Là di động của Hoàng Thiếu Thiên, không phải của tôi.  

- Nghe đi.  

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, lạnh lùng nói.  

- Dạ!  

Mộc Phong Nhạc vội vàng qua đó, điều chỉnh hơi thở, tay run rẩy cầm di động, ấn nút nghe, cũng mở loa ngoài ra.  

- Thiếu Thiên, chuyện làm thế nào rồi?  

Tuy lời nói đơn giản, nhưng làm người ta cảm thấy áp lực.  

Mộc Phong Nhạc nhìn lướt qua Hoàng Thiếu Thiên biến thành thây khô, trên đầu đầy mồ hôi, trái tim như tắc trên cổ họng.