Thần Y Trọng Sinh

Chương 410



Giọng điệu Mạc Phàm nói chắc như đinh đóng cột, khiến không ít người hít thở không thông.  

Hoàng gia truyền thừa ngàn năm, Mạc Phàm là một đứa bé 16 tuổi, vậy mà nói diệt là diệt, không có bất luận thương lượng đường sống gì, giống như diệt Hoàng gia không khác nhổ cỏ.Sắc mặt Hoàng Kình Thương trầm xuống như bão táp trên bầu trời.  

Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong mắt ông ta, bất chợt âm lệ thay thế vào đó.  

Bọn họ đường đường là Hoàng gia, ngàn năm qua có khi nào bọn họ bị đè ép như vậy, cho dù là thời cổ hoàng đế muốn diệt Hoàng gia bọn họ, chưa thành công lần nào, lần này lại bị một đứa bé 16 tuổi làm không có lực đánh trả.  

- Mạc Phàm cậu vì tranh đoạt công lao giải trừ bệnh truyền nhiễm, thi triển yêu thuật với đệ tử Hoàng gia chúng tôi, đệ tử Hoàng gia chúng tôi đến Đông Hải tìm cậu lấy công đạo, cậu giế t chết đệ tử Hoàng gia tôi, bây giờ cậu lại tới tổ địa Hoàng gia giết đệ tử Hoàng gia, muốn diệt Hoàng gia tôi, cậu đã cố chấp như vậy, vậy chúng tôi chỉ có thể mời các vị đạo hữu và Hoàng gia tôi liều chết với cậu.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.  

Tông chủ Hoàng gia đông y thế gia ngàn năm này không có y thuật gì, trái lại hắt nước đục là nhất.  

- Thực ra ông còn nói thiếu một chuyện.  

- Chuyện gì?  

Hoàng Kình Thương nhướn mày, hỏi.  

Mạc Phàm có nhiều ân oán với Hoàng gia bọn họ như vậy, chắc không còn chuyện gì khác nữa.  

- Hơn một tuần trước, tôi diệt 35 cứ điểm Nam phái ở Bắc Xuyên, 36 đường chủ đều là thành viên của Huyết Độc Hoàng gia ông, ông có thể thêm chuyện này vào.  

Mạc Phàm nói.  

Những lời này như một quả bom hạng nặng rơi xuống sân, dẫn tới sóng to gió lớn.  

Chuyện 35 cứ điểm Nam phái bị diệt, gần đây luôn được chiếu trên TV, đã là tin tức lớn nhất gần đây, gần như không ai không biết.  

Chuyện này được xưng là vụ án lừa bán trẻ em lớn nhất, có trên vạn đứa bé được cứu ra.  

Trên TV có quay những đứa bé tàn tật vô cùng đáng thương, cùng với hoàn cảnh cuộc sống tồi tệ của bọn chúng, làm không ít cha mẹ giận dữ, đợi lệnh phán tử hình những tên súc sinh kia.  

Trên TV không đưa tin là ai diệt 35 cứ điểm Nam phái, không ngờ chuyện này do Mạc Phàm làm, càng không ngờ là 36 đường chủ Nam phái này đều là người Hoàng gia.  

Hoàng gia ngàn năm, vậy mà làm chuyện như vậy.  

Loại chuyện này không bị vạch trần còn chưa tính, một khi điều tra ra sẽ có tai họa sau này.  

Sắc mặt đám người Hoàng gia âm u, trong mắt lại có thêm vài phần lửa giận.  

Bọn họ luôn điều tra là ai diệt Huyết Độc bồi dưỡng nhiều năm của Hoàng gia bọn họ, không ngờ cũng là Mạc Phàm.  

Chuyện này thì thôi đi, còn bị Mạc Phàm vạch trần trước mặt mọi người.  

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Hoàng Kình Thương khôi phục như thường.  

- Mạc Phàm, cậu đừng ngậm máu phun người, sao Hoàng gia chúng tôi có liên quan đến những tên xấu xa Nam phái đó.  

36 người kia là người Hoàng gia bọn họ, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.  

Mạc Phàm cười, không trông mong Hoàng gia sẽ thừa nhận.  

Cho tới bây giờ người say rượu không nói mình uống rượu, người Hoàng gia sẽ không thừa nhận mặt không bằng cầm thú của bọn họ.  

- Không thừa nhận cũng không sao, hôm nay tôi đều muốn diệt Hoàng gia ông, bắt đầu từ ông trước đi.  

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, kiếm trong cây quạt khiến người ta phát lạnh xuất hiện.  

Một tay hắn cầm kiếm, áo đung đưa, tóc không gió mà bay, đi đến chỗ Hoàng Kình Thương, bộ dạng uy phong lẫm liệt, như một Kiếm Thần.  

- Mạc Phàm, cậu cho rằng cậu giết Tôn Vô Địch và Tôn Vô Địch, tôi sẽ sợ cậu sao, cậu không nhìn xem đây là nơi nào.  

Hoàng Kình Thương tức giận nói.  

Ông ta lấy một thứ như tỉ ấn trong túi ra, bạch ngọc tứ phương, bên trên khắc một con kỳ lân, xung quanh được điện quang bao quanh, trông rất sống động.  

Tỉ ấn giống như lâu năm, bên trên tràn đầy vết rạn, giống như có thể nứt ra bất cứ lúc nào.  

- Vạn Lôi Ấn?  

Vừa lấy tỉ ấn này ra, mắt không ít người Hoàng gia sáng lên, trên khuôn mặt tràn đầy lửa giận lộ ra kích động.  

Vạn Lôi Ấn này là then chốt khống chế trận pháp ở tổ địa Hoàng gia, ngoại trừ khống chế Phòng Hộ Trận Pháp trên núi ra, cũng có khả năng kích hoạt trận pháp tấn công tên là Vạn Lôi Diệt Thế ở đây, dẫn vạn đạo cửu thiên lôi giáng xuống mặt đất, chống lại kẻ địch mạnh.  

Vạn Lôi Ấn, cũng vì đây mà gọi tên này.  

Trong lịch sử Hoàng gia, chỉ kích hoạt Vạn Lôi Diệt Thế một lần.  

Lúc ấy là một vị bác sĩ Hoàng gia sắc đảm che trời nhìn trúng phi tử của hoàng thượng, phi tử kia cô đơn khó nhịn, ngầm có tư tình với ngự y hoàng gia, ăn nằm với nhau, còn bị hoàng đế bắt gian tại trận.  

Hoàng đế ra lệnh cho quốc sư lập tức mang thiên quân vạn mã đến dưới chân núi Hoàng gia, muốn tiêu diệt cửu tộc Hoàng gia.  

Lúc ấy người có thể được làm quốc sư, tuyệt đối là Đạo gia hay Phật giáo tu vi vô cùng cao thâm, ít nhất cũng trước Chân Nhân, phá được Vân Vụ Đại Trận trên núi rồi lên núi.  

Hoàng gia mở Vạn Lôi Ấn, vạn đạo thiên lôi đánh xuống.  

Mấy ngàn nhân mã chỉ cón mình quốc sư chạy thoát trở về, chưa được vài ngày quốc vương sư cũng trọng thương mà chết.  

Chuyện này không giải quyết được gì, Hoàng gia cũng lánh đời trên trăm năm, mãi đến khi thay đổi triều đại mới xuất thế.  

- Vạn Lôi Ấn này mở, tiểu tử kia sẽ chết không thể nghi ngờ.  

Có đệ tử Hoàng gia tự tin nói.  

- Tông chủ, nhanh cởi Vạn Lôi Ấn ra, làm cậu ta hồn phi phách tán.  

Một lão giả Hoàng gia tức giận nói.  

- Sơn Ấn?  

Mạc Phàm nhìn lướt qua tỉ ấn trên tay Hoàng Kình Thương, thản nhiên nói.  

Thứ này như Trấn Sơn Phù của hắn, đều là pháp khí khống chế Hộ Sơn Đại Trận.  

- Mạc Phàm, nếu cậu nhận ra Sơn Ấn này, chắc chắn biết sự lợi hại của nó, bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi Hoàng gia chúng tôi, thề vĩnh viễn không là địch với Hoàng gia, tôi có thể không so đo chuyện lúc trước cậu làm, tha cho cậu một mạng.  

Hoàng Kình Thương cầm Sơn Ấn, trầm giọng kêu lên.  

Vạn Lôi Ấn này lưu truyền ngàn năm ở Hoàng gia, sớm không chịu nổi sử dụng nữa, cố gắng dùng lần nữa sẽ bị nghiền nát, Hoàng gia bọn họ không còn biện pháp sử dụng trận pháp trên ngọn núi này.  

Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ông ta tuyệt đối không muốn sử dụng Vạn Lôi Ấn này.  

Khi nói chuyện, miệng ông ta niệm thần chú, tạo pháp ấn đánh vào trong Vạn Lôi Ấn.  

“Vù vù…” Cuồng phong thổi tới.  

Bầu trời vốn vô cùng sáng sủa, nơi cách đỉnh đầu bọn họ 10 mét xuất hiện mây đen dày đặc, sắc trời cũng tối dần theo.  

Trong mây đen, từng đạo lôi quang nuốt nhả bất định, chớp lóe nhấp nháy, làm tim người ta đập nhanh và cảm giác áp lực mãnh liệt giáng xuống sân.  

Người tham gia hội giao dịch cảm thấy trời tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn mây đen trên đỉnh đầu, gần như vẻ mặt mọi người đều ngẩn ra, thân thể run rẩy.  

Bởi vì Lôi Vân thật sự quá gần, chỉ cao bằng nhà ba bốn tầng, lông không ít người dựng thẳng về trước, trong chớp mắt da gà nổi toàn thân.  

- Hoàng tông chủ, ông có ý gì đây, ân oán giữa các người, vì sao phải kéo những người không liên quan là chúng tôi vào?  

Một người trong đó nói.  

Người tham gia hội giao dịch đều có thân phận không tầm thường, có không ít người biết Vạn Lôi Ấn của Hoàng gia.  

Lôi Vân này không chỉ vây quanh mình Mạc Phàm, còn bao trùm tất cả những người tham gia hội giao dịch, rõ ràng không muốn bỏ qua cho bọn họ.  

- Chư vị, tôi chỉ có thể nói một câu thật xin lỗi với mọi người, Mạc Phàm một lòng muốn diệt Hoàng gia tôi, tôi chỉ liều mạng đánh cược, muốn trách thì trách Mạc Phàm đi.  

Hoàng Kình Thương giả mù sa mưa nói, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.  

Nếu những người này đều biết 35 cứ điểm Nam phái là quân cờ Hoàng gia bọn họ xếp vào, vậy thì ở lại hết đi.  

- Hoàng Kình Thương, rõ ràng là ông muốn giết người diệt khẩu.  

Có người phẫn nộ nói.  

Hoàng Kình Thương cười lạnh lùng không để ý đến, đã bị ép đến mức này, ông ta bất chấp tất cả, giết Mạc Phàm chuyện gì cũng có thể giải quyết.  

- Mạc Phàm, cậu phải nghĩ thật kỹ, nếu cậu không đồng ý với điều kiện của tôi, những người này sẽ chết cùng với cậu.  

Mạc Phàm nhíu mày, Hoàng Kình Thương dùng mạng những người này uy hiếp hắn.  

Lam quang hiện lên trong mắt hắn, hắn liếc nhìn Lôi Vân trên bầu trời, cười lạnh lùng, sát khí trên người lại nặng vài phần.