Thần Y Trọng Sinh

Chương 596



Ông ta tưởng rằng người có năng lực đè con ông ta, trở thành tân Long Vương là thiên tài gì đó cơ.  

Vậy mà chỉ là tiểu tử có tu vi võ đạo Nội Kình đỉnh phong, tuy có khả năng Mạc Phàm là Tiên Thiên Chân Nhân nhập pháp, nhưng pháp sư gia nhập Long Tổ, gần như là muốn chết.  

Dù sao trước khi pháp sư thi pháp cần bày trận, niệm chú, kết ấn, một khi ở gần võ giả, nhất là thích khách, cơ bản là chỉ còn đường chết.  

Cho nên pháp sư bình thường ở Long Tổ đều phụ trách công việc phụ trợ, không một ai trở thành đội trưởng.  

Hiện giờ xem ra ngoại trừ Mạc Phàm nhỏ tuổi hơn con ông ta, thì không có ưu điểm gì khác.  

Hiên Viên Thai vừa mới nói xong, người đàn ông gầy như con khỉ ngậm cây tăm ở phía sau ông ta lập tức nhíu mày.  

- Lão đại, không phải ông nói đùa đấy chứ, đường đường là Long Vương vậy mà chỉ có tu vi cấp bậc Nội Kình, Giang tư lệnh cũng quá qua loa rồi?  

- Cậu hỏi cậu ta thì biết thôi?  

Hiên Viên Thai híp mắt, cười mỉa nói.  

Những người khác không nhìn thấu tu vi của Mạc Phàm, nhưng có thể thoát được Nguyệt Nhãn của ông ta sao?  

- Tiểu tử, cậu thật sự là Nội Kình đỉnh phong à, vậy cậu còn dám chiếm vị trí Long Vương, cậu không biết Long Vương chúng tôi là tượng trưng cho cường đại của Long Tổ sao, tôi khuyên cậu nhanh nhường lại vị trí này đi, nếu không mất mặt là việc nhỏ, có khả năng cậu không sống lâu được đâu.  

Người đàn ông gầy yếu cười ngả ngớn nói.  

Tứ tượng Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, còn lấy Thanh Long đứng đầu, cũng là cực mạnh.  

Một tiểu tử cấp bậc Nội Kình chiếm vị trí Long Vương, không phải muốn chết thì là gì?  

- Tiểu tử, đừng trách những tiền bối như chúng tôi không nhắc nhở cậu, thức thời thì nhường lại đi.  

Những người còn lại giả mù sa mưa nói, giống như thật sự suy nghĩ thay Mạc Phàm.  

Trong đám người, Hiên Viên Long nghe người Bạch Hổ chế nhạo Mạc Phàm, hai tay để trước ngực, nheo hai mắt lại, trong con ngươi tràn đầy vẻ đắc ý.  

Anh ta vốn đang buồn bực không có cơ hội thu thập Mạc Phàm, cùng lắm là không phục tùng mệnh lệnh của Mạc Phàm.  

Ai biết hội trưởng lão truyền lệnh, để Bạch Hổ chấp hành nhiệm vụ lần này với Thanh Long.  

Cha anh ta là Hổ Vương đội trưởng tiểu đội Bạch Hổ, muốn gió, gió thổi, muốn mưa, mưa rơi.  

Đây là lần đầu tiên Mạc Phàm dẫn đội chấp hành nhiệm vụ, chắc chắn không có kinh nghiệm gì.  

Hai tiểu đội cùng chấp hành một nhiệm vụ, bọn họ căn bản không cần phí quá nhiều khí lực, chỉ cần nghĩ chút kế nhỏ là có thể đùa giỡn Mạc Phàm trong lòng bàn tay.  

Nếu kết thúc nhiệm vụ, tiểu đội Thanh Long có người bị trọng thương, thậm chí là tử vong, ví dụ như kẻ tiện nhân Long Nhược Tuyết bị người của Thần Điện giết chết.  

Đến lúc đó không chỉ vị trí Long Vương của Mạc Phàm không thể đảm bảo, vị trí trưởng lão của Giang Thành cũng bị ảnh hưởng.  

- Tiểu tử, đừng có mà không nói lời nào, không phải Long Vương là tên câm điếc, hay là kẻ bất lực đấy chứ?  

Người đàn ông gầy yếu thấy Mạc Phàm không nói lời nào, tiếp tục trêu chọc.  

Mạc Phàm nheo mắt lại, sắc bén lóe lên.  

Nhưng không đợi hắn mở miệng.  

Long Nhược Tuyết vừa rồi còn nhắc nhở Mạc Phàm cẩn thận, cô đã đứng ra.  

- Câm miệng, các người đủ rồi đó, các người không được phép nói đội trưởng của chúng tôi như vậy.  

Bình thường cô không tôn kính Mạc Phàm, nhưng cô không chịu nổi người khác chế nhạo Mạc Phàm như thế, nếu chế nhạo chỉ có thể do cô chế nhạo.  

Hiên Viên Thai nhướn mày, trong mắt lộ ra sắc lạnh.  

- Nhược Tuyết, cô đang nói tôi sao, đừng quên thân phận của cô, tôi hoàn toàn có thể giáo huấn cô, cho dù Giang Thành cũng không làm gì được tôi.  

Ông ta là đội trưởng của Bạch Hổ, tuy không phải là đội trưởng của Long Nhược Tuyết, nhưng cấp bậc cao hơn Long Nhược Tuyết ở Long Tổ.  

Long Nhược Tuyết dám bất kính với ông ta, ông ta hoàn toàn có thể đối phó với Long Nhược Tuyết như Giang Thành đối đãi với Hiên Viên Long.  

- Ông…  

Long Nhược Tuyết cắn môi, trong mắt đều là phẫn nộ.  

- Ông cái gì mà ông, cô cho rằng bây giờ cô như lúc anh trai cô làm Long Vương sao, cô cho rằng Long Vương hiện giờ của các cô có thể bảo vệ được cô chắc, ha ha.Người đàn ông gầy yếu cười khinh thường nói.  

Nếu anh trai Long Nhược Tuyết Long Vương tiền nhiệm còn sống, chắc chắn anh ta không dám nói chuyện với Long Nhược Tuyết như thế.  

Nhưng hiện giờ sao, ở trong mắt anh ta Long Nhược Tuyết không khác gì kỹ nữ mặc người ta bắt nạt.  

Còn Mạc Phàm, một võ giả Nội Kình đỉnh phong, trái lại rất nổi tiếng.  

Diệt Hoàng gia, phá Vu Thần Giáo, diệt 21 thế lực sát thủ cấp S, còn giết chết đám Âm Long, bắt sống Moria.  

Một pháp sư mà thôi, có ích gì sao?  

Đừng nói không là đối thủ của đội trưởng bọn họ, chỉ cần có người đến gần, ngay cả anh ta đều có thể trêu chọc Mạc Phàm dễ dàng.  

Người đàn ông gầy yếu này mới nói xong, đám Thỏ Tử nhíu mày, lộ ra giận dữ, lại gần đám Hiên Viên Thai.  

Long Nhược Tuyết là đồng đội của bọn họ, đồng đội bọn họ bị người ta bắt nạt như thế, bọn họ có thể trơ mắt nhìn sao.  

- Thế nào, đội trưởng các cô không dám lên tiếng, các cô muốn làm gì, muốn nội chiến sao?  

Hiên Viên Thai nheo mắt lại, con ngươi đảo qua đám Thỏ Tử, cười mỉa nói.  

Có ông ta ở đây, ngoại trừ Mạc Phàm ra ông ta đều có thể giáo huấn.  

Sắc mặt đám Thỏ Tử khó coi, dừng bước lại, khi nhìn về phía Mạc Phàm trong mắt tràn đầy thất vọng.  

Thanh Long là tổ cực mạnh ở Long Tổ, cho dù là khi anh trai Long Nhược Tuyết dẫn dắt bọn họ, Hiên Viên Thai cũng không dám làm vậy.  

Nhưng mới rơi vào tay Mạc Phàm, liền bị Hiên Viên Thai bắt nạt thành như thế.  

Hiên Viên Thai thấy đám Thỏ Tử dừng bước, cười hài lòng.  

- Nhược Tuyết, nể mặt anh trai cô là anh hùng, cô nói xin lỗi tôi, tôi sẽ coi như tôi chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi.  

Không phải Thanh Long được xưng là cực mạnh, không phải Giang Thành rất coi trọng Mạc Phàm sao, hôm nay ông ta sẽ giẫm Thanh Long và Mạc Phàm dưới chân.  

Còn vị trí Long Vương, con trai ông ta sẽ cầm lại.  

Long Nhược Tuyết nhíu mày, đôi tay trắng nõn nắm chặt lại, trong hai mắt tràn đầy lửa giận.  

- Được, tôi…  

Cô nghiến răng, muốn xin lỗi ông ta, một bàn tay đặt lên vai cô.  

- Nếu cô ấy phải xin lỗi, tôi có thể giết sạch người phía sau ông rồi?  

Mạc Phàm đặt tay lên vai Long Nhược Tuyết, lạnh lùng nói.  

Giọng điệu lạnh lùng, nhiệt độ trong tiểu lâu lập tức giảm đi rất nhiều.  

Hắn không phát uy, đám ngươi còn nghĩ hắn chỉ là một pháp sư, nói đùa.  

Nếu đám người này muốn xem, vậy thì để bọn họ xem đi.  

- Hửm?  

Hiên Viên Thai nhướn mày, cười khinh thường.  

- Tiểu tử, cuối cùng cậu cũng nói chuyện rồi, hóa ra không phải cậu…  

Người đàn ông gầy yếu kia nói.  

Anh ta còn chưa nói xong, hai ngón tay Mạc Phàm chỉ về phía người đàn ông gầy yếu.  

- Anh có thể câm miệng rồi.  

“Keng!” Bạch Ngọc Kiếm xuất hiện, bay từ giữa ngón tay hắn ra.  

Như một đạo laser bay về phía người đàn ông gầy yếu kia.  

Người đàn ông gầy yếu thấy Bạch Ngọc Kiếm bay tới, cười khinh thường, ngay cả trốn cũng không trốn.  

- Tiểu tử, cậu quá coi thường Long Tổ chúng tôi rồi, cậu cảm thấy pháp khí của cậu có thể phá được trang phục chiến đấu của Long Tổ chúng tôi sao?  

Anh ta vừa nói xong, Bạch Ngọc Kiếm liền đến trước người anh ta, trên trang phục chiến đấu sáng lên ánh sáng trắng, chắn Bạch Ngọc Kiếm ở bên ngoài.  

Trang phục chiến đấu của bọn họ đều là pháp khí phòng ngự thượng phẩm, có thể ngăn cản pháp khí thượng phẩm tấn công.  

Nhưng ngay sau đó, tươi cười trên mặt người đàn ông cứng ngắc, vẻ mặt thay đổi.  

Chỉ thấy trên trang phục chiến đấu lóe sáng một cái, bình thường trang phục chiến đấu vô cùng vững chắc, dưới Bạch Ngọc Kiếm tựa như một tầng giấy mỏng trên cửa sổ, trực tiếp bị đâm phá.  

“Phập!” Bạch Ngọc Kiếm đâm xuyên qua trang phục chiến đấu, đâm vào vai trái người đàn ông kia, ngay cả người cũng bay về phía sau.  

“Rầm!” Tiểu lâu lay động, giống như muốn sập.  

Trên vách tường, vai trái người đàn ông bị đâm thủng, bị Bạch Ngọc Kiếm đóng đinh lên tường.  

Mọi người ở đây đều hiện lên vẻ khiếp sợ.