- Dì cả mẹ của bản tiểu thư đến, hôm nay xin phép, anh muốn nói với tôi, anh cũng đến dì cả mẹ sao?
An Hiểu Hiên hừ lạnh một tiếng, cười nói.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cô nàng này vẫn nhanh nhẹn dũng mãnh như lúc trước.
- Thân phận của tôi, căn bản không cần tham gia huấn luyện quân sự.
Mạc Phàm nói.
An Hiểu Hiên cười khinh thường, trên mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Mạc Phàm vụng trộm ra ngoài đổ thạch còn chưa tính, vậy mà nói thân phận của mình không cần tham gia huấn luyện quân sự, da mặt đúng là đủ dày.
Đại tiểu thư An gia như cô có dạng đàn ông nào mà chưa tiếp xúc, cô còn không biết Mạc Phàm tới nơi này làm gì sao?
Trong trường học có một số sinh viên không tính là giàu có, vì có thể vẻ vang trước mặt bạn học, hay chiếm được tâm thiếu nữ, sẽ nghĩ phương pháp kiếm tiền nhanh, không thể nghi ngờ tới phòng đấu giá đổ thạch là một lựa chọn rất tốt.
Mua tảng đá mấy trăm đồng, bán ra thị trường trên vạn cũng không phải không có khả năng.
Bán được tảng đá này, đủ để người đó tiêu xài một khoảng thời gian.
Ở ắ ổỞ trong mắt cô, Mạc Phàm là người tới đổ thạch tìm vận may.
Người đàn ông như thế, cô khinh thường nhất, không làm việc đàng hoàng, chỉ biết đi tìm vận may.
- Ô ô, Mạc thiếu gia, anh có thể nói cho tôi biết anh có thân phận gì không, vậy mà không cần huấn luyện quân sự.
- Tôi là Mạc Phàm thần y Đông Hải, cũng là Mạc đại sư Đông Hải, cô cảm thấy tôi cần tham gia huấn luyện quân sự không?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
An Hiểu Hiên nhíu mày, sau đó ôm bụng cười “khanh khách”, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười.
An gia bọn họ là luyện khí thế gia nổi tiếng ở Hoa Hạ, sao cô không biết Mạc Phàm thần y Đông Hải và Mạc đại sư nổi như cồn trong một năm nay.
Nếu Mạc Phàm thật sự là một trong hai người kia, quả thật không cần tham gia huấn luyện quân sự làm gì.
Nhưng Mạc Phàm dám tự xưng là Mạc Phàm thần y Đông Hải và Mạc đại sư, cô thật sự bội phục dũng khí của Mạc Phàm.
- Mạc thiếu gia, tối muộn hôm trước Long Vương Long Tổ giết ba đại trưởng lão của Thần Điện, cứu không ít cô gái Hoa Hạ, anh có thể thêm cho mình một thân phận nữa, anh còn là Long Vương của Long Tổ, như vậy bản tiểu thư sẽ tin tưởng hơn.
An Hiểu Hiên ngoáy tai mình, cười nói.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trong mắt hiện lên chút dị sắc.
- Vậy mà cô biết chuyện xảy ra trong giáo đường?
- Dừng, bản tiểu thư biết rất nhiều.
An Hiểu Hiên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khinh thường trong mắt lại dày đặc hơn.
Chuyện này đã lan truyền trên TV, nói là giáo chủ giáo đường dụ dỗ, sát hại thiếu nữ Hoa Hạ, hiện giờ đã lan truyền như điên trong trường.
Vậy mà Mạc Phàm lại nói theo lời cô nói, lừa dối trẻ con còn được, muốn lừa dối cô không có cửa đâu.
Cô không chỉ biết những chuyện này, An gia cô còn thường lui tới với Hắc Thị, trước khi lan truyền trên TV, cô đã biết tin tức.
Giáo đường kia là một cứ điểm của Thần Điện, bởi vì Thần Điện cử hành nghi thức gì đó, bị Long Vương Long Tổ Hoa Hạ dẫn người hủy diệt, ba đại trưởng lão không có một ai sống sót.
- Cô biết rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Vậy mà An Hiểu Hiên biết chuyện xảy ra trong giáo đường, quả thật biết rất nhiều.
Nhưng mà không nhiều hơn.
An Hiểu Hiên nhướn mày, con mắt khẽ cử động, trong mắt hiện lên giảo hoạt.
- Ý của anh là anh thật sự là Mạc Phàm thần y Đông Hải, Mạc đại sư, hay Long Vương Long Tổ Hoa Hạ?
- Có tin hay không tùy cô.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Bất luận hiện giờ hắn nói gì, cô nàng này đều không tin tưởng.
- Anh đã tự tin như thế, như vậy đi, trên đài có tổng cộng 6 khối nguyên thạch, hai chúng ta mỗi người chọn một cái, nếu mở tảng đá mà anh lựa chọn ra đáng giá hơn tảng đá bản tiểu thư chọn, bản tiểu thư sẽ tin anh một lần, thế nào?
An Hiểu Hiên chỉ mấy tảng đá trên bàn đấu giá cười nói.
An gia cô là luyện khí thế gia, luyện tập nhãn lực là khóa trình chuẩn bị.
Hôm nay cô tới phòng đấu giá Đường Triều, là thay gia tộc tìm vài loại nguyên liệu luyện khí hiếm có.
Không phải Mạc Phàm nói mình là Mạc đại sư, Long Vương sao, hai người kia bất luận là người nào đều có nhãn lực không tệ.
Lát nữa Mạc Phàm không phân biệt được, xem anh ta còn gì để nói.
An Hiểu Hiên mới mở miệng, không ít người ở xung quanh đầy hứng thú vây tới.
Bọn họ vốn là dân cờ bạc sa vào đổ thạch, có người đánh cược tất nhiên không thể bỏ qua.
- Tiểu tử, cậu dám đánh cược không, nếu dám đánh cược, tôi đặt 1 vạn bên vị mỹ nữ này.
Trong mắt một người đàn ông râu cá trê hiện lên cơ trí, cười nói.
- Tôi cũng đặt 1 vạn vị mỹ nữ này, cậu thắng số tiền đó là của cậu.
Một người khác vội vàng nói theo.
Chỉ trong phút chốc, có mười người đặt 10 vạn bên An Hiểu Hiên.
An Hiểu Hiên nhỏ tuổi, nhưng có chút danh tiếng ở phòng đấu giá, trên cơ bản mỗi lần tới đều sẽ không tay không mà về, bọn họ hâm mộ đến mức đỏ mắt rồi.
Mặt Mạc Phàm lạ hoắc đánh cược với An Hiểu Hiên, chắc chắn sẽ cược thua.
Số tiền của bọn họ căn bản không có khả chảy vào túi Mạc Phàm, cho dù thua cũng không sao.
Bọn họ cổ vũ An Hiểu Hiên như thế, lát nữa bảo An Hiểu Hiên chỉ điểm cho bọn họ một chút, chắc chắn An Hiểu Hiên sẽ không từ chối.
Lấy được phỉ thúy bất kỳ gì đó, cũng cao hơn 1 vạn tệ này.
Tất nhiên An Hiểu Hiên biết tâm tư của những người này, còn cười đắc ý.
Có người nhìn ở đây, lát nữa vạch trần Mạc Phàm mới càng thú vị.
- Mạc thiếu, anh có dám đánh cược với bản tiểu thư một lần không?