Chỉ thấy trong tảng đá không có gì lạ của Mạc Phàm, vậy mà xuất hiện màu tím, như thạch anh tím.
- Đế Vương Tử?
Màu tím còn tượng trưng cho tôn quý, bình thường ở cổ đại chỉ có đế vương mới mặc y phục màu tím.
Trong số phỉ thúy, phỉ thúy màu tím như đế vương, là cực phẩm trong phỉ thúy.
Trong vạn khối phỉ thúy, không nhất định có một khối phỉ thúy màu tím, bình thường đều là màu xanh.
Lúc này cho dù là An Hiểu Hiên, hay là người ồn ào theo An Hiểu Hiên, cùng với sư phụ phụ trách cắt tảng đá đều ngây người, khóe miệng giật giật, không nói nên lời.
Hàng năm phòng đấu giá Đường Triều mở không biết bao nhiêu tảng đá, ít nhất phải trên trăm vạn.
Nhưng mấy năm nay không nhất định nhìn thấy màu tím, càng không nói một khối như thế.
Mạc Phàm lấy bừa một tảng đá đến, vậy mà mở ra Đế Vương Tử.
Chỉ riêng màu tím, tảng đá này chỉ lời không lỗ, ít nhất phải trên 100 vạn.
- Nhìn tính chất và độ trong suốt xem.
An Hiểu Hiên nuốt nước bọt, ra vẻ trấn định nói.
Cô không tin, Mạc Phàm một tiểu tử từ Đông Hải tới, vậy mà có nhãn lực cao như thế, chắc chắn không có khả năng.
Tuy mở tảng đá này ra màu tím, không có nghĩa bên trong đều là màu tím, không phải không có khả năng chỉ là một phần tầng mỏng nhạt.
Trừ chuyện đó ra, nếu màu tím không thuần, hay bên trong vỡ, giá trị của tảng đá sẽ giảm.
Chỉ cần vận khí của cô không tính là quá kém, cô có thể tìm được một khối đáng giá hơn tảng đá của Mạc Phàm, có thể thắng anh ta.
Còn cô vừa nói giá trị không hơn 1000, để những lời này đi gặp quỷ đi.
Sư phụ phụ trách cắt tảng đá lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Mạc Phàm.
Tảng đá này cắt ra Đế Vương Tử, giá trị lập tức lên cao, không còn là tảng đá 1000 tệ lúc trước nữa.
Bọn họ không dám động dao dễ dàng, dù sao tảng đá này là của Mạc Phàm.
- Cắt đi.
Mạc Phàm không quan tâm lắm nói.
Ở trong mắt những người này, muốn tìm một tảng đá cực phẩm, như mò kim đáy biển.
Nhưng ở chỗ hắn, khắp nơi đều có hoàng kim, hắn chẳng muốn nhặt lên làm gì.Hai sư phụ kia lấy lại tinh thần, mở một cái lỗ nhỏ trên tảng đá này ra.
Thạch bì rơi xuống, vẫn là màu tím.
Hô hấp của ông ta bị kiềm hãm, kìm nén khiếp sợ trong lòng lấy ra một cái đèn cường quang đặc chế, chiếu vào cái lỗ nhỏ, ánh sáng màu tím lập tức bắ n ra từ một bên khác, chiếu lên vách tường, vô cùng rõ ràng.
Tuy chỉ là một đạo ánh sáng tím, xung quanh lập tức rộ lên.
- Chuyện này…
Sư phụ này dùng phương pháp kiểm tra tính chất và độ trong suốt của tảng đá thường dùng nhất, lợi dụng nguyên lý phản xạ ánh sáng đơn giản.
Nếu tính chất không thuần hay đứt gãy, có vết rạn, sẽ không có hào quang b ắn ra, tảng đá có độ trong suốt thấp, ánh sáng b ắn ra sẽ yếu đi nhiều.
Tảng đá này của Mạc Phàm ánh sáng không yếu, nói lên trong tảng đá là một khối phỉ thúy màu tím, hơn nữa độ trong suốt rất cao.
Tảng đá to như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hoàn toàn có thể làm mấy cái vòng tay phỉ thúy, còn làm được không ít nhẫn, vòng cổ gì đó.
Năm trước phòng đấu giá này bán đấu giá một chiếc vòng tay màu tím, giao dịch cuối cùng giá 6999 vạn, được một phú bà mua đi.
Tảng đá này có giá trị bao nhiêu tiền, không cần nói cũng biết.
- An tiểu thư, tảng đá của vị tiên sinh này hẳn là phỉ thúy đế vương cực phẩm không thể nghi ngờ, giá trị gần 5 triệu.
Rất lâu sau, lúc này sư phụ phụ trách mở tảng đá mới ngơ ngẩn nói.
Xung quanh giống như chết lặng, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm như nhìn thần linh, có kính nể, có hâm mộ, có ảo não, có hối hận, cũng có tham lam.
Tuy nói đổ thạch như mua sổ xố, vận khí tốt mà nói, có thể một đêm phất nhanh.
Nhưng chân chính phất nhanh không có mấy người, trái lại có không ít người táng gia bại sản vì chuyện này.
Mua tảng đá 1000 vạn, vậy mà mở ra cực phẩm đế vương có giá trên triệu.
Lần này ngay cả An Hiểu Hiên cũng không còn gì để nói.
Lúc nhìn thấy một đạo tử quang, cô đã biết kết quả, căn bản không cần sư phụ mở đá nói.
Nhưng lúc trước cô còn nói với Mạc Phàm, cô sẽ mở tảng đá có giá trị cao hơn Mạc Phàm gấp 10 lần.
Trong tảng đá mà cô nhìn trúng cũng có phỉ thúy cực phẩm, tính chất không thuần lắm, có thể làm một phần năm chiếc vòng đã không tệ rồi, căn bản không thể so được với Mạc Phàm.
Không phải tảng đá cô chọn trúng có giá trị cao gấp 10 lần Mạc Phàm, trái lại là Mạc Phàm cao gấp nghìn lần cô.
Lúc này trên mặt cô là nóng rát, giống như cô cởi hết đứng bên cạnh Mạc Phàm, cầu Mạc Phàm làm cô, lại bị Mạc Phàm tát mạnh một cái bằng cách từ chối, cô ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Không chỉ có sắc mặt An Hiểu Hiên khó coi, đám người xung quanh cũng vô cùng ảo não.
- Lúc trước tôi có xem qua tảng đá này rồi, sao tôi không mua nó chứ?
- Tôi cũng xem qua, tôi định chuẩn bị lấy tới tay, không ngờ tiểu tử này giành trước, haizz, 5 triệu đó, không biết có thể bao nuôi bao nhiêu em gái.
Chủ tiệm mà Mạc Phàm mua tảng đá là một người đàn ông trung niên đầu bóng loáng bụng phình to, lại càng tức đến mức ước gì có thể đập vỡ cửa hàng.
Tảng đá có giá trị hơn 5 triệu, nhưng được ông ta bán với giá 1000, số tiền này cả đời ông ta cũng đừng nghĩ kiếm được.
Chuyện như vậy, là ai cũng tức đến mức thổ huyết.
- Sư phụ Tôn, ông có thể cút đi, đừng để tôi nhìn thấy ông lần nữa, tôi thấy một lần sẽ đánh một lần.
Tên đầu bóng loáng chỉ vào người đàn ông râu cá trê cổ vũ An Hiểu Hiên nói.
Người đàn ông râu cá trê này là sư phụ chưởng nhãn quầy ông ta, chút nhãn lực ấy cũng không có, giữ ông ta ở lại sớm muộn gì cũng bồi thường cả gốc?
- Chuyện này…
Sắc mặt người đàn ông râu cá trê vô cùng khó coi, tựa như ăn Hoàng Liên.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhìn khuôn mặt An Hiểu Hiên đỏ bừng, cắn môi không nói, cười khẽ.
- An tiểu thư, cô còn muốn thi không?
- Thi, đương nhiên phải thi, chỉ là vận khí của anh tốt hơn mà thôi.
Chắc chắn tiểu tử này là vận khí tốt, mèo mù vớ phải chuột chết, mới lấy trúng tảng đá này.
Cô đường đường là đại tiểu thư An gia, sao có thể kém hơn tiểu tử Mạc Phàm?
- Vận khí?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
- Xem ra cô vẫn không tin thân phận của tôi.
- Thân phận của anh, nếu anh là một trong số thân phận Mạc đại sư, Long Vương, bổn đại tiểu thư không chỉ không ngăn cản anh và Tiểu Tuyết kết giao, còn có thể cởi hết, mặc anh bày tư thế.
An Hiểu Hiên tức giận nói.
Cho dù Mạc Phàm thật sự chọn trúng tảng đá, thì là Mạc đại sư, Long Vương, nghĩ đơn giản quá nhỉ.
Mạc Phàm nhìn lướt qua An Hiểu Hiên nổi trận lôi đình, không thể không nói cô nàng này tức giận sẽ đẹp hơn chút.
Nếu để cô biết hắn là Mạc đại sư và Long Vương, không biết cô nàng này còn có biểu cảm gì nữa.
- Vậy cô từ từ chọn đi, nếu chọn được thứ tốt hơn có thể tới tìm tôi, tảng đá kia đưa cho cô, tôi còn có chuyện, đi trước.
Trì hoãn ở đây một lúc, cách hội đấu giá Viên Gia Trang không còn lâu, cũng đến lúc qua đó rồi.
Hắn vừa nói xong, mọi người ở đây lại nghẹn họng nhìn trân trối.