Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là một số xa lạ ở tỉnh Giang Nam gọi tới.
Hắn còn chưa nhận điện thoại.
Khóe miệng Lâm Khuynh Thiên khẽ nhếch lên, lộ ra tươi cười tự tin.
- Là cứu binh của cậu sao, nếu đúng là như vậy, cậu cứ việc gọi tới đây, trái lại tôi muốn xem hôm nay ở tỉnh Giang Nam, còn có ai cướp được Viên Gia Trang từ tay tôi.
Ở Giang Nam chỉ có Kiều gia, Tống gia là đánh đồng tài lực được với Lâm gia bọn họ, hai nhà này đã biểu lộ thái độ, sẽ không nhúng tay vào tranh đoạt trang viên này.
Tỉnh Giang Nam này còn ai có thể giúp Mạc Phàm đây?
Ba chữ “Còn có ai” vừa vang lên, ánh mắt không ít người nhìn Lâm Khuynh Thiên lại kính sợ thêm vài phần.
- Quả nhiên Lâm thiếu rất khí phách.
- Người có thể nói chuyện như thế, ở tỉnh Giang Nam cũng không có mấy người?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cười khẽ nhận điện thoại, một giọng nữ thành thục truyền từ điện thoại ra.
- Mạc tiên sinh sao, tôi là Hứa Bình ngày hôm qua mới gặp, hôm nay cậu có rảnh không?
- Gần 9 giờ được không?
Mạc Phàm suy nghĩ một lát, nói.
Hắn đồng ý với Hứa Bình, đi chữa trị ung thư cho mẹ cô, tất nhiên hắn nhớ rõ.
- Bây giờ Mạc tiên sinh đang ở đâu, tôi sẽ sai người tới đón?
Hứa Bình khách sáo nói.
- Tôi ở hội đấu giá Đường Triều, đang bán đấu giá một trang viên, cô nói số phòng bệnh cho tôi biết, tôi xong việc bên này sẽ tự mình qua đó.
Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.
Ở đầu bên kia điện thoại, ngoài một phòng bệnh, vẻ mặt Hứa Bình sửng sốt, trong phút chốc sắc mặt khó coi hơn.
- Là Viên Gia Trang sao?
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lộ ra chút bất ngờ.
Mức độ nổi tiếng của trang viên này đúng là không nhỏ, vậy mà đạo diễn Hứa Bình cũng biết.
Nhưng hắn vẫn đáp.
- Đúng vậy.
- Mạc tiên sinh, tôi nghe nói trang viên kia có vấn đề, không chỉ người bình thường không thể ở, cũng không thể đấu giá, người ở trong trang viên và người bán đấu giá thành công đều xảy ra chuyện, cậu chắc chắn muốn trang viên này sao?
Hứa Bình xác nhận lại, giọng điệu nói chuyện tựa như hơi khẩn trương.
- Ha ha, tôi sẽ là ngoại lệ.
Mạc Phàm cười nhạt nói, căn bản không để những lời này trong lòng.
Người khác không thể ở, chẳng qua chỉ là người khác mà thôi?
- Được, Mạc tiên sinh đợi một lát.
Hứa Bình nói số phòng bệnh và bệnh viện cho Mạc Phàm, rồi vội vàng tắt điện thoại.
Mạc Phàm vừa mới tắt điện thoại, tiếng cười chói tai của Chu tổng liền truyền đến.
- Tiểu tử, cậu gọi điện xong rồi sao, cậu chuẩn bị thêm được mấy triệu thế, nếu một phút mà cậu không kiếm được 2 triệu, thì đừng nghĩ đến chuyện thắng Lâm thiếu.
Một tiếng 60 phút, Mạc Phàm chỉ có một phút kiếm được 2 triệu mới có khả năng lấy được trang viên.Nhưng nếu Mạc Phàm có bản lĩnh này, ông ta sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi Mạc Phàm.
Một phút hai triệu, Lâm Khuynh Thiên cũng không làm được.
Những người khác đều nhìn về phía Mạc Phàm, đợi Mạc Phàm mở miệng.
Nhất là Lâm Khuynh Thiên, anh ta nhếch miệng cười như không cười, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Lúc này đã không cần anh ta ra tay, chỉ những người này đã đủ nghiền áp Mạc Phàm, anh ta đợi Mạc Phàm chịu thua thôi.
Mạc Phàm nheo mắt, sắc bén xuất hiện.
Hắn không nói gì thêm, điện thoại của bán đấu giá sư ở trên bàn vang lên.
- Thật xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại.
Bán đấu giá sư nói, đi ra ngoài.
Không một ai ở đây để ý.
Lúc này có bán đấu giá sư hay không đều không có gì khác nhau, hoàn toàn chỉ là một câu nói của Lâm Khuynh Thiên.
Anh ta mới nói xong, vẻ mặt bán đấu giá sư nghiêm trọng vội vàng quay về.
- Các vị, tôi tuyên bố một tin tức với mọi người, bán đấu giá Viên Gia Trang bị hủy bỏ, chủ nhân hiện giờ của trang viên này đã đưa trang viên cho Mạc Phàm Mạc tiên sinh.
Bán đấu giá sư chỉ vào Mạc Phàm nói.
Những lời này tựa như sấm sét giữa trời quang, nổ bùm bùm ở đại sảnh bán đấu giá.
“Bùm bùm…” Âm thanh không ngớt, mãi mà không dứt.
Đại sảnh bán đấu giá, ngay cả Mạc Phàm ở trong đó, cũng hiện lên vẻ kinh sợ.
Lâm Khuynh Thiên lấy 20 triệu đấu giá trang viên này, nhưng bị người ta đưa cho một tiểu tử vô danh.
Đám người đến xem trò vui, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ lạ nhìn về phía Mạc Phàm.
Rốt cuộc tiểu tử này là ai, có thể lấy ra 12 triệu, còn có người làm trái Lâm Khuynh Thiên, tặng trang viên cho cậu ta?
An Hiểu Hiên chớp chớp mắt, tràn đầy vẻ khó mà tin, mãi mới nói một câu.
- Mẹ kiếp, sắp kết thúc rồi sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lộ ra chút bất ngờ, sau đó nhanh chóng thu lại, như giếng nước cổ, không có một chút gợn sóng.
- Đây là tình huống gì thế, bán đấu giá một trang viên, nói hủy là hủy, các ông đang đùa chúng tôi à?
Chu tổng vỗ bàn, đứng dậy tức giận nói.
- Chúng tôi cũng không có biện pháp, khế đất, khế ước mua bán trang viên này vẫn nằm trong tay chủ nhân, không ở trong tay phòng đấu giá chúng tôi, trước khi bán đấu giá chưa kết thúc, cố chủ có quyền hủy bỏ, nếu bán đấu giá đã định, trái lại…
Bán đấu giá sư vội vàng giải thích.
- Ông chưa nói với người đó, Lâm thiếu ra 20 triệu mua trang viên này sao?
Chu tổng nhìn Lâm Khuynh Thiên, giận dữ hét.
- Tôi có nói, nhưng đối phương nhất quyết đưa trang viên cho Mạc tiên sinh, tôi cũng không khuyên được.
Bán đấu giá sư khóc không ra nước mắt nói.
Bán đấu giá thành công một kiện vật phẩm, phòng đấu giá bọn họ sẽ lấy được 5% phí bán đấu giá.
Nếu bán đấu giá trang viên thành công, 20 triệu sẽ được 1 triệu, ông ta thân là bán đấu giá sư cũng được không ít.
Hiện giờ nhiều tiền như thế, lập tức như tát nước, ông ta cũng rất muốn khóc.
- Gọi cố chủ đó tới đây.
Chu tổng giận dữ hét.
- Chuyện này không phù hợp với quy củ của phòng đấu giá chúng tôi…
Bán đấu giá sư run rẩy nói.
Phòng đấu giá của bọn họ có quy định, tuyệt đối không thể để lộ thông tin cố chủ.
Cách đó không xa, sắc mặt Lâm Khuynh Thiên khó coi, gần như có thể vặn ra nước, lạnh lẽo tỏa ra từ người anh ta, nhiệt độ xung quanh lập tức phát lạnh.
Anh ta tưởng rằng có thể trêu chọc Mạc Phàm một phen, báo thù tối qua.
Ai biết vì chút sai lầm, trang viên bị người ta đưa cho Mạc Phàm, ngay cả 20 triệu của anh ta cũng không thèm để ý.
Chuyện này không khác gì tát mạnh vào mặt anh ta trước mặt mọi người, còn là một bạt tai rất vang dội.
Anh ta đường đường là thiếu gia Lâm gia, muốn đuổi Mạc Phàm ra khỏi Lan Quý Phi, xuất hiện Mộc Phong Nhạc, khiến anh ta thất bại.
So tiền với Mạc Phàm ở cuộc bán đấu giá, đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới, vậy mà cũng thất bại.
Bình thường anh ta ít khi tức giận, nhưng hiện giờ lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng, như núi lửa sắp phun trào.
Lúc này, bầu không khí trong đại sảnh đấu giá vô cùng nặng nề, như đêm trước khi núi lửa bùng nổ.
Mọi người cẩn thận nhìn Lâm Khuynh Thiên, thở cũng không dám thở mạnh.
Hai chân bán đấu giá sư kia run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu chảy liên tục từ trán ông ta xuống, ông ta không dám giơ tay lên lau.
Một lát sau, hai mắt Lâm Khuynh Thiên phun lửa, nới cà vạt và cổ áo, hai tay cho vào trong túi, đi về phía Mạc Phàm.
“Cộp, cộp…” Rõ ràng là giày da chạm vào mặt đất phát ra âm thanh, nhưng giống như Tử Thần tới.
Mọi người cảm thấy khó thở, nuốt nước bọt, dời mắt nhìn về phía Mạc Phàm.
- Tôi cho cậu 20 triệu, đưa trang viên này cho tôi.
Lâm Khuynh Thiên đi đến bên cạnh Mạc Phàm, đôi mắt nhìn về phía Mạc Phàm, lạnh lùng nói.
Giọng nói như đế vương cổ đại hạ thánh chỉ, vang vọng đại sảnh bán đấu giá.