100 người trên Hắc Bảng, trẻ tuổi nhất cũng phải gần 30, phần lớn đều là trên 50.
Cô ta tu luyện công pháp gia truyền từ năm 6 tuổi, thiên phú tốt nhất trong thế hệ La gia, còn cách Hắc Bảng rất xa.
Mạc đại sư danh chấn Hoa Hạ, đứng thứ 9 trên Hắc Bảng, lại là một tiểu tử ít tuổi hơn cô ta, sao cô ta có thể tin tưởng.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời La Yên nói, đi đến tủ đựng rượu bên cạnh cửa sổ, cầm lấy một chai Louie 16 và chiếc ly chân dài, tự mình rót cho mình một ly.
Ánh mắt con chuột chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng một tấc, vị mỹ nữ này cảm thấy hắn không phải là Mạc đại sư, cũng không có gì kỳ lạ.
Lam Điệp nhíu mày, trong mắt hiện lên chút không vui.
- La tiểu thư, cô đang hoài nghi uy tín của Hắc Thị chúng tôi sao?
- Uy tín của Hắc Thị thì không có gì hoài nghi, nếu các cô tạm thời không tìm thấy Mạc đại sư, La gia chúng tôi có thể đợi, nhưng không cần tìm bừa một người tới chữa bệnh cho em trai tôi.
La Yên khẽ nâng cằm, kiêu ngạo nói.
- Vậy tôi nói cho cô biết, vị này là Mạc đại sư Đông Hải.
Lam Điệp cười nói.
La Yên thấy Lam Điệp nói chắc chắn như vậy, nhướn mày.
La gia bọn họ hợp tác với Hắc Thị không phải lần một lần hai, tất nhiên biết quy củ của Hắc Thị.
Nếu Lam Điệp nói như thế, chắc chắn người thanh niên này là Mạc đại sư Đông Hải.
Cô liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thất vọng.
Chuyện Lâm gia và Mạc gia đã ầm ĩ thành bão táp, cô ta ở Giang Nam nhiều ngày, tất nhiên có nghe nói.
Lâm gia là cự đầu tỉnh Giang Nam, gia tộc ở Giang Nam có thể đối đầu với Lâm gia có thể đếm trên đầu ngón tay, không bao gồm Mạc gia trong đó.
Người đắc tội Lâm gia, vậy mà có tâm tình uống rượu.
- Cậu là Mạc đại sư, vậy thì nhanh chữa bệnh cho em trai tôi đi, nếu cậu có thể chữa trị cho em trai tôi, làm thù lao, La gia chúng tôi có thể giúp Mạc gia các cậu hòa giải với Lâm gia, tránh để Mạc gia cậu gặp tai họa diệt môn.
La Yên vênh mặt hất hàm sai khiến nói, giống như nữ vương ra lệnh cho nô bộc của mình, căn bản không để Mạc Phàm ở trong mắt.
La gia bọn họ là gia tộc lớn ở Mạc Bắc, địa vị ở Mạc Bắc còn cao hơn Lâm gia ở Giang Nam.
Chỉ cần La gia bọn họ ra mặt, ít nhiều gì Lâm gia cũng nể mặt.
La Yên mới mở miệng, sắc mặt Lam Điệp thay đổi.
La Yên không biết Mạc Phàm đáng sợ thế nào, 23 thế lực cấp SS không khác gì rơm rạ dưới tay Mạc Phàm, bị Mạc Phàm nhổ dễ dàng.
Liễu Như Phong gia chủ Liễu gia thủ đô, nhìn thấy Mạc Phàm cũng như linh cẩu thấy rồng, hổ.
Đại tiểu thư La gia nói chuyện với Mạc Phàm như thế, thực sự nghĩ Mạc Phàm là hổ lạc đồng bằng sao.
Mạc Phàm đang uống rượu, nghe thấy lời La Yên nói, mắt hơi nheo lại, ly rượu để bên miệng liền dừng lại.
La gia này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đè đầu hắn rồi.
- Cô đang nói chuyện với tôi sao?
- Sao thế, có vấn đề gì à?
La Yên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười ngả ngớn nói.
Nếu Mạc Phàm còn là Mạc đại sư kia, chắc chắn cô ta sẽ vô cùng cung kính với Mạc Phàm.
Nhưng một người là địch với Lâm gia, mấy ngày sau sẽ bị Lâm gia xử lý, không có gì phải kính sợ.
Mạc Phàm để ly rượu xuống, khẽ nâng mí mắt nhìn La Yên.
Một tiểu nha đầu mời hắn tới chữa bệnh, chỉ sợ không biết mình là ai.
Mạc gia hắn cần hòa giải với Lâm gia sao?
Mạc gia hắn cần người ra mặt giúp hòa giải à?
- Cô quá coi trọng Lâm gia, cũng quá coi trọng La gia cô, còn quá coi trọng mình rồi.
- Mạc Phàm, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?
Sắc mặt La Yên thay đổi, trầm giọng nói.
Mạc đại sư lợi hại đến mấy, cũng chỉ đứng thứ 9 trên Hắc Bảng.
Gặp Quỷ Lão Lâm gia mời đến Giang Nam, chỉ sợ không đỡ được một chiêu.
Mạc đại sư này như châu chấu sau thu, vậy mà dám càn rỡ trước mặt cô ta như vậy.
Khoé miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, lắc đầu cười.
La gia thì sao chứ, chỉ là con kiến ở trong mắt hắn.
- Mặc kệ cô là ai, đều quỳ xuống cho tôi.
Hắn vừa nói như vậy, ngay cả ngón tay cũng không cần cử động, một dòng lực lượng vô hình xuất hiện quanh người La Yên.
Sắc mặt La Yên thay đổi, bỗng nhiên cảm thấy như có hai người vạm vỡ đè cô ta từ phía sau.
Cô ta cũng là võ giả cấp bậc Nội Kình, nhưng căn bản không có bất luận năng lực gì để chống cự, "cộp" một tiếng quỳ trên mặt đất.
- Mạc Phàm, cậu đã đắc tội Lâm gia, còn dám đối xử với tôi như vậy, cậu muốn chết à, mau buông bản tiểu thư ra.
La Yên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
Ở Mạc Bắc cô ta gần như là dưới một người trên vạn người, cô ta lớn như thế chưa một ai dám đối xử với cô ta như vậy.
Nếu không phải Mạc Phàm biết chút y thuật, cô ta ngay cả gặp cũng không gặp Mạc Phàm.
Mạc Phàm dám khiến cô ta quỳ xuống, cô ta nhất định phải khiến sau Lâm gia sẽ cộng thêm La gia cô ta nữa.
La Thành ông nội cô ta là cao thủ đứng thứ 6 trên Hắc Bảng, giế t chết Mạc Phàm đứng thứ 9 vô cùng dễ dàng.
- Muốn chết, ha ha, tôi có thể khiến cô lập tức đi tìm chết.
Hắn có thể tiện tay chữa khỏi cho em trai La Yên, chỉ cần hơi tốn sức chút là khỏi ngay, cũng có thể lập tức gi ết chết La Yên, không cần động một ngón tay.
Khi nói chuyện, ý nghĩ của hắn vừa động, cả phòng ngủ run lên.
Ngay sau đó, không có gió, cũng không có linh khí dao động, nhưng phòng ngủ giống như ở giữa hai bàn tay to vô hình.
Hai bàn tay to chậm rãi hợp vào nhau, áp lực xuất hiện trong phòng ngủ.
Không chỉ khiến người ta không thở nổi, trên tủ đựng rượu trong phòng ngủ, ly thủy tinh, bình rượuvà một số chế phẩm bằng thủy tinh vỡ nát.
Tiếng “choang choang” vang lên liên tục.
Sắc mặt Lam Điệp ở bên cạnh thay đổi, ngầm vận khởi nội khí, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.
So với lần trước gặp Mạc Phàm, khí tức của Mạc Phàm mạnh hơn rất nhiều.
Cô không biết Mạc Phàm kém Lâm Thiên Nam bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không chỉ đứng thứ 9 trên Hắc Bảng.
Sắc mặt La Yên trắng bệch, dưới áp lực khổng lồ như vậy, cô ta có cảm giác như trời sắp sập xuống, đất đẩy về phía trước, không chỉ khó thở, xương cốt trên người cũng như sắp bị đè gãy, trong chớp mắt mồ hôi làm ướt quần áo.
Nội khí của cô ta ở trước mặt áp lực này như trâu đất xuống biển, không có một chút tác dụng.
Cô ta có cảm giác chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, cô ta lập tức như những ly thủy tinh kia, biến thành một đống mẩu vụn thủy tinh.
Trong áp lực kh ủng bố, mắt cô ta khẽ đảo, lúc ánh mắt nhìn về phía Lam Điệp, trước mắt sáng lên.
- Lam sứ giả, Hắc Thị các cô đối xử với cố chủ của mình như vậy sao?
Khóe miệng Lam Điệp nhếch lên, cười lạnh lùng.
- Chúng tôi chỉ phụ trách tìm bác sĩ Mạc tới cứu em trai cô, tự cô muốn chết không nằm trong phạm vi trách nhiệm của Hắc Thị tôi.
Lam Điệp không thèm quan tâm nói.Cho dù Mạc Phàm bị Lâm gia chèn ép, cũng đứng thứ 9 trên Hắc Bảng.
Địa vị như thế, cho dù là La Phi cha La Yên cũng phải cung kính với Mạc Phàm, chỉ có La Thành lão tổ La gia mới có tư cách cùng ngồi cùng ăn nói với Mạc Phàm.
Một tiểu nha đầu như La Yên dám làm càn trước mặt Mạc Phàm, chỉ có thể nói là muốn chết.
- Được lắm, cô dám cùng bắt nạt bổn đại tiểu thư, đợi cha tôi đến đây, nhất định sẽ đánh gãy chân hai người, cho các người biết kết cục mạo phạm La gia chúng tôi.
La Yên thấy Lam Điệp không để ý đến sống chết của cô ta, đôi tay trắng như phấn nắm chặt, tức giận nói.
Người khác sợ Hắc Thị, sợ Mạc đại sư, La gia Mạc Bắc bọn họ không sợ.
- Vậy tôi đợi.
Mạc Phàm không có một chút lo lắng, cười nhạt một tiếng, thu khí thế trên người, tiếp tục uống rượu của hắn.
Một đại tiểu thư hung hãn ương ngạnh mà thôi, hơn 500 năm qua hắn gặp nhiều rồi.
Hắn rất muốn nhìn xem, La gia này có thể làm gì hắn?
Chỉ trong phút chốc.
“Rầm!” Cửa phòng ngủ mở ra, một đám người vội vàng đi vào.