Sơn Hà Ấn của La gia đã rơi vào tay hắn, tiêu diệt La gia chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu hắn.
La gia bị diệt, những thế lực Giang Nam đối nghịch Mạc gia sẽ tự sụp đổ.
La Yên dựa vào thân phận thánh nữ của Thái Tố Cung, vậy mà bảo hắn trả lại Sơn Hà Ấn.
Cô ta quá coi trọng chỉ số thông minh của mình, cũng quá coi trọng Thái Tố Cung rồi.
Chuyện này đều do La Yên mà ra, mặc kệ La Yên có thân phận gì đều phải chết.
Thái Tố Cung gì chứ, muốn tới thì tới đi.
- Mạc Phàm, cậu, vậy mà cậu giết Yên Yên, cậu không sợ Thái Tố Cung trả thù sao.
La Thành chỉ vào Mạc Phàm ngơ ngẩn nói.
La Yên được Thái Tố Cung chọn làm thánh nữ, đây không chỉ là thẻ bài miễn chết của La gia, còn là chỗ dựa để sau này La gia vấn đỉnh Hoa Hạ.
Dù sao Thái Tố Cung là tiên môn, tám chín phần mười sau này thánh nữ sẽ trở thành cung chủ của Thái Tố Cung.
Có cung chủ tiên môn làm hậu thuẫn, không phải những thế gia nhà giàu ở Hoa Hạ sẽ mặc bọn họ xử trí sao.
Nhưng lại bị một kiếm của Mạc Phàm chém chết.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hắn không hiểu rõ về Thái Tố Cung này lắm, nhưng cũng chỉ là tông phái trên Địa Cầu, tối đa là chi nhánh và truyền thừa của tông phái trên Tu Chân giới ở dưới Địa Cầu.
- Người của Thái Tố Cung tới, tôi sẽ diệt luôn cả Thái Tố Cung.
Mạc Phàm thản nhiên nói, giống như diệt Thái Tố Cung không khác gì giết con kiến.
- Cậu…
Sắc mặt La Thành xanh mét, không nói nên lời, mồ hôi chảy ròng ròng.
Mạc Phàm không sợ cả Thái Tố Cung, ông ta nói gì cũng không có tác dụng.
- Tiểu hồ ly đâu?
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh hỏi.
Trên mặt La Thành và La Phi đều hiện lên vẻ kỳ lạ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám nói.
- Thôi, tôi tự mình tới lấy vậy.
Mạc Phàm không kiên nhẫn nói.
Hắn ném huyết kiếm lên không trung, huyết kiếm trôi nổi xung quanh hắn, một tay hắn muốn bắt La Thành tiến hành Sưu Hồn.
- Tôi nói, chúng tôi bắt được tiểu hồ ly xong, nhưng nửa đường có cơn gió cuốn đi, La Phong con trai tôi và một vị trưởng lão của La gia cũng biến mất, cho nên tiểu hồ ly không ở trong tay La gia chúng tôi.
Trên mặt La Phi là chua xót, giải thích.
Bọn họ rất muốn tiểu hồ ly nằm trong tay La gia, nếu có tiểu hồ ly trong tay, ít nhiều gì bọn họ cũng có thể hạn chế Mạc Phàm một phen, ai biết nửa đường xuất hiện long toàn phong, không chỉ không tóm được tiểu hồ ly, trái lại còn có hai người mất tích.
- Hửm?
Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt thay đổi.
Một tay hắn cầm Sơn Hà Ấn, thần thức như nước sông nhập biển tiến vào bên trong.
Một lát sau, lúc này hắn mở to mắt.
Quả thật không có bóng dáng tiểu hồ ly ở Mạc Bắc.
Trong mắt hắn chớp lóe ánh sáng lạnh, hắn bắt lấy một trưởng lão của La gia, một pháp ấn trong lòng bàn tay sáng lên.
- Sưu Hồn!
Thân thể trưởng lão La gia kia lập tức giật giật, trợn trắng mắt.
Vài phút sau, hắn buông trưởng lão này ra, trí nhớ của trưởng lão này giống hệt như lời La Phi nói.
Quả thật tiểu hồ ly và hai người La gia bị một cơn gió bắt đi.
Lúc trước hắn hoài nghi cơn gió đó không phải La gia tạo ra, quả nhiên là do người khác nhúng tay.
- Gần đây có cao thủ trên Hắc Bảng hay Thiên Bảng đến Mạc Bắc hay không?
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe lam quang, nhìn chằm chằm La Thành hỏi.
- Vì sao tôi phải nói cho cậu?
La Thành nghiến răng nói.
Dù thế nào đều chết, vì sao phải cúi đầu trước Mạc Phàm.
- Các người đã đánh mất tiểu hồ ly, vậy các người đã không còn tác dụng gì, còn nữa, nếu ông cảm thấy chết dễ dàng như thế, vậy ông sai rồi, ở chỗ tôi, ngay cả chết cũng không có tư cách chết.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
La gia đối nghịch với Mạc gia thì không nói, còn đến Đông Hải bắt người Mạc gia.
Làm chuyện này còn muốn chết, đâu đơn giản như thế?
- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?
Sắc mặt La Thành thay đổi, trầm giọng nói.
Mạc Phàm không để ý đến La Thành, ngón tay sáng lên, một cái hộp thanh đồng cổ xưa xuất hiện trong tay hắn.
Hắn cất Sơn Hà Ấn, ngón tay thuần thục gõ vài cái lên hộp thanh đồng, tiếng thanh thúy truyền từ trong hộp ra.
“Ken két!” Hộp mở ra, biến mất không thấy, ngọn lửa màu đỏ sậm như mặt quỷ đầy răng nanh bay từ trong ra.
Thứ này vừa bay ra, khí tức tà ác khiến người ta không thoải mái lập tức lan tràn bốn phía.
“Xoẹt!” Sắc mặt người La gia hay đổi, có mấy người vội vàng lùi về sau.
- Đây là thứ gì?
Mạc Phàm vẫn không trả lời, sắc mặt lãnh khốc, hai tay hắn tạo pháp ấn.
Có người sắc mặt tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng, dưới chân vừa động, muốn chạy trốn.
Thứ này khiến người ta cảm nhận được không phải thứ tốt gì, không đi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
- Các người thoát được sao, đứng yên cho tôi?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Sơn Hà Ấn sáng lên, hào quang màu vàng như sợi tơ nhỏ bắn từ trong Sơn Hà Ấn ra, từng sợi rơi xuống người La gia.
Rõ ràng chỉ là một sợi nhỏ, nhưng giống như ngọn núi đè lên người La gia, không ít người lập tức đứng yên tại chỗ, muốn cử động đều khó có khả năng, có một số người trực tiếp quỳ trên đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Bao gồm La Thành trong đó, không ai có thể nhúc nhích.
- Chuyện này…
Nhìn thấy sợi tơ màu vàng trên người, tuyệt vọng xuất hiện trong mắt tất cả người La gia.
- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu muốn làm gì, cậu muốn giết thì cứ giết đi, đừng có mà nhục nhã người La gia tôi.
La Thành giận dữ hét.
- Ông cảm thấy ông còn có lựa chọn khác sao?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Chuyện hôm nay đều do La gia khơi mào, nếu hắn thua trên tay La gia, La gia sẽ luyện hắn thành Hạn Bạt như những kẻ địch khác, chắc chắn sẽ không tha cho người Mạc gia một cách dễ dàng.
Hiện giờ La gia thua, muốn chết không đau đớn, phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không.
Ngón tay hắn khẽ gảy, một đạo bạch quang bay vào trong mi tâm La Thành, La Thành muốn vận khí tự sát đều khó có khả năng.
- Mạc Phàm, cậu…
La Thành cau mày, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhưng không có biện pháp.
Mạc Phàm không để ý đến La Thành, dám đến Mạc gia bắt người, còn khiến tiểu hồ ly không rõ tung tích, hắn sẽ không tha cho La gia, dù đây là sai lầm, sai thì sai đi.
Nghĩ đến điều này, hắn nhíu mày, một đám pháp ấn bay vào tay hắn.
- Tất cả người La gia, không phân biệt nam nữ già trẻ.
Một pháp ấn sáng lên, biến mất vào trong ngọn lửa hình đầu quỷ, ngọn lửa cháy mạnh hơn, đầu quỷ to hơn nhiều, dài thêm ra.
Những lời này vang lên, tất cả người La gia chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh.
- Không thể thấy ánh sáng mặt trời!
Pháp ấn thứ hai bay ra, ngọn lửa hình đầu quỷ to hơn.
- Không thể thấy máu!
Cái thứ ba.
- Không thể ăn thịt, tay trói gà không chặt!
…
Một đám lời nói giống như ác ma nguyền rủa hóa thành pháp ấn, bay vào trong ngọn lửa hình đầu quỷ.
Mỗi lần có thêm một pháp ấn, ngọn lửa hình đầu quỷ sáng hơn một chút.
- Hóa thành Hạn Bạt, đời đời kiếp kiếp, bất tử bất tuyệt, Huyết Duyến Trớ Chú.
Bốn chữ cuối cùng vừa vang lên.
“Bùm” một tiếng, ngọn lửa hình đầu quỷ cháy mạnh hơn, có đủ thân thể trôi nổi trên thành cổ, như một ác ma lộ ra tươi cười hung dữ xuất thế.
Đồng thời khí tức tà ác khiến người ta cảm thấy không thoải mái cũng đến cực hạn, cho dù là đám Hứa Bình đứng ở phía xa cũng cảm nhận được rõ ràng.
Mắt mọi người ở đây đều mở to, nhìn ngọn lửa hình ác quỷ với vẻ ngơ ngẩn.