Thần Y Trọng Sinh

Chương 82



Khuôn mặt Vương Kinh Phi đỏ bừng, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ, ngực không ngừng lên xuống.   

Anh ta có từng thua khi nào, đừng nói là tên hai lúa Mạc Phàm này, đánh cược với Đường Ngạo Thiên và Sở Vũ Thần thì mười lần thắng mười.   

Hôm nay, trước mặt nhiều bạn học như vậy, vậy mà anh ta thật sự thua, còn thua thảm như thế.   

Ngực như núi lửa sắp phun trào, dâng cao bất định.   

Rất lâu sau, Vương Kinh Phi đè nặng lửa giận trong lòng, chỉ vào ngực Mạc Phàm:   

- Nợ 500 vạn, tôi sẽ bảo người ta xóa đi, nhưng Vương Kinh Phi tôi nói cho cậu biết, cừu của tôi với cậu, còn chưa tính xong đâu, tốt nhất cậu nên cẩn thận một chút cho tôi.   

Người kiêu ngạo như anh ta tuyệt đối không đau lòng ném đi 500 vạn, nhưng cả câu đều không có nửa chữ thua.   

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, tiến đến bên cạnh Vương Kinh Phi, nhỏ giọng nói:   

- Vậy tôi cũng nhắc nhở cậu một câu, muốn báo thù thì nhằm vào tôi ấy, đừng có mà động vào cha mẹ tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu cảm nhận được cái gì gọi là người nhà chết trước mặt mình.   

Khi nói chuyện, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công vận chuyển, uy áp khổng lồ đè nặng Vương Kinh Phi.   

May mà hôm nay hắn tìm được cha trước khi xảy ra chuyện, mới không có tiếc nuối gì.   

Nếu cha xảy ra chuyện, cả nhà Vương Kinh Phi có trăm cái mạng cũng chết không đủ.   

Lần này không có ra tay, đó là mức độ lớn nhất của hắn.   

Nếu lại có lần sau, hắn không ngại giết cả Vương gia.   

Vẻ mặt Vương Kinh Phi ngẩn ra, rõ ràng chỉ là một câu nói, thân thể hắn giống như trúng ma chú, vậy mà không thể động đậy.   

- Sao lại thế này?   

- Còn nữa, nếu vừa rồi xe của cậu lái gần tôi thêm chút nữa, tôi đảm bảo cậu sẽ nhìn thấy chuyện kiếp sau cậu vẫn không thể quên, nếu lại có lần sau, cậu sẽ biết đắc tội một người khủng bố đến mức nào.   

Nói xong, Mạc Phàm thu khí thế lại, khôi phục bộ dạng lúc trước.   

Lúc này Vương Kinh Phi mới thở phào một hơi, thân thể khôi phục bình thường.   

Nhưng đã không còn là hoàng đế nhìn xuống một tên hai lúa như vừa rồi, mà giống như nhìn thấy yêu quái.   

Trong mắt đã không còn kiêu ngạo, thay vào đó là hoảng sợ.   

Anh ta có cảm giác, chỉ cần Mạc Phàm bằng lòng, có thể đè chết anh ta bất cứ lúc nào.   

- Tôi nhất định sẽ thắng lại.   

Một lát sau, Vương Kinh Phi không còn lo lắng nói ra câu này, cũng không quay đầu lại lên chiếc Ferrari của anh ta, chật vật rời đi.   

Đám Tống Trung vừa rồi còn diễu võ dương oai, cũng xám xịt lái xe rời đi.   

Những người khác nhìn Mạc Phàm đứng giữa tứ đại mỹ nữ, cũng bắt đầu tản ra.   

Trong mắt có ghen tị, có khiếp sợ.   

Theo đám người tản ra, tin tức này nhanh chóng được lan truyền khắp sân trường.   

…   

- Tiểu Phàm, bây giờ có thể nói cho chị biết, em chơi trò gì với Vương Kinh Phi chưa?   

Lý Thi Vũ nắm chặt eo, có chút tức giận nói.   

Tuy Mạc Phàm thắng Vương Kinh Phi, trái lại cô càng thêm đau đầu.   

Tứ đại mỹ nữ tụ tập, đánh bại Vương Kinh Phi, sau này Mạc Phàm muốn không có phiền phức ở trường trung học Đông Hải đều khó có khả năng.   

- Chuyện này còn phải hỏi, chắc chắn so xem ai tìm mỹ nữ tới nhiều hơn, trò chơi nhàm chán như vậy.   

Đường Giảo Giảo vòng hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.   

- Giảo Giảo, Khuynh Thành, hai cậu tìm Tiểu Phàm có việc gì thế?   

Lưu Phỉ Phỉ tò mò hỏi.   

Tuy bọn họ không cùng một lớp, quan hệ bình thường, nhưng cũng nói chuyện nhiều, xem như là quen biết.   

- Tôi còn muốn hỏi hai người đấy, hai người mở miệng là nói Tiểu Phàm, có quan hệ gì?   

Đường Giảo Giảo không thân thiện lắm nói.   

Đường Ngạo Thiên anh trai cô và Sở Vũ Thần anh trai Sở Khuynh Thành, hai người theo đuổi Lưu Phỉ Phỉ như nhập ma vậy, Lưu Phỉ Phỉ đều không nóng không lạnh, vậy mà Lưu Phỉ Phỉ vô cùng thân thiết với người này như thế.   

Cô vốn không thích Lưu Phỉ Phỉ, bây giờ lại càng có chút đáng ghét.   

- Tiểu Phàm là em họ tôi.   

Lý Thi Vũ nhíu mày, giải thích.   

Vẻ mặt Sở Khuynh Thành khẽ thay đổi, lộ ra chút bất ngờ.   

- Thi Vũ, có thể cho tôi mượn em họ cậu một khoảng thời gian được không, tôi có việc gấp tìm anh ta, chỉ cần cậu cho tôi mượn một lát, tôi có thể đảm bảo không để anh trai tôi tìm Mạc Phàm gây phiền phức.   

Khi nói chuyện, Sở Khuynh Thành liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ một cái.   

Cô và Đường Giảo Giảo có chuyện mới đến tìm Mạc Phàm, đúng lúc Mạc Phàm và Vương Kinh Phi đánh cược.   

Lưu Phỉ Phỉ đứng bên phía Mạc Phàm, đã nói lên quan hệ hai người không tầm thường.   

Bất luận là để anh trai cô, hay là anh trai Giảo Giảo biết, đều sẽ không bỏ qua cho Mạc Phàm.   

- Chỉ cần anh ta đánh với tôi một trận, tôi cũng có thể bảo anh trai tôi không được tìm Mạc Phàm gây phiền phức.   

Đường Giảo Giảo kiêu ngạo nói.   

Đường gia vốn là võ đạo thế gia ở thành phố Đông Hải, nhiều thế hệ tập võ, Đường Giảo Giảo cũng không ngoại lệ.   

Nhìn bộ dạng cô xinh đẹp như vậy, nhưng lúc ra tay rất ngoan độc, sáu bảy nam sinh đều không phải là đối thủ của cô.   

Cô cũng vô cùng phản cảm với huấn luyện viên Taekwondo kia, khi có tiết môn đó vậy mà anh ta mượn danh nghĩa phụ dạo sờ mó đùi của cô, lúc đó sợ không đánh lại được, dù sao người ta là đai đen nhị đẳng.   

Trong nghỉ hè cô ở nhà khổ luyện một khoảng thời gian, đang chuẩn bị vào hôm có tiết Taekwondo sẽ dạy dỗ anh ta một chút, ai biết bị Mạc Phàm đuổi đi rồi.   

Cô không muốn luyện không công cả kỳ nghỉ hè, nghe thấy Mạc Phàm trong điện thoại và Mạc Phàm đánh huấn luyện viên Taekwondo là cùng một người, liền theo đến đây, muốn đấu với Mạc Phàm.   

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo một cái, Sở Khuynh Thành thì ít nhiều gì hắn cũng biết ý đồ đến.   

Nhưng Đường Giảo Giảo, đường đường là một trong tứ đại mỹ nữ của trường trung học Đông Hải lại đến tìm hắn đánh nhau, chuyện này làm hắn hơi bất ngờ.   

- Các cậu cứ mượn đi.   

Lý Thi Vũ nghĩ một lát, dứt khoát cho mượn Mạc Phàm.   

Một tên Trương Siêu một tên Vương Kinh Phi đã làm cô đủ đau đầu, nếu lại thêm Đường Ngạo Thiên và Sở Vũ Thần, cô thật sự không biết nên bảo vệ Mạc Phàm thế nào.   

Dù Đường Giảo Giảo lợi hại đến mấy cũng không đánh lại được Mạc Phàm, cô cũng không sợ Mạc Phàm bị Đường Giảo Giảo bắt nạt.   

- Không cho phép gây chuyện nữa, biết chưa, nếu lại gây chuyện chị sẽ báo cho cậu, để cậu tới thu thập em.   

Lý Thi Vũ cảnh cáo.   

- Đã biết.   

Mạc Phàm cười gật đầu.   

Lý Thi Vũ lại ra lệnh mấy câu với Mạc Phàm, đang chuẩn bị rời đi, Mạc Phàm lấy tấm thẻ đen của Tần gia ở trong túi ra.   

- Chị họ, chị cầm lấy tấm thẻ này đi, nếu gặp chuyện gì, có lẽ có tác dụng.   

Hắn đã đến Trúc Cơ, coi như có năng lực tự bảo vệ mình.   

Hắn vốn định dùng tấm thẻ này đổi lấy tự do cho chị họ, dượng và Ngô Hân lại không tin.   

Hắn đã đưa cho cha, cha cảm thấy ở thị trấn không có ai biết tấm thẻ này, cũng không có nhận.   

Đưa cho chị họ, coi như là bảo vệ tốt nhất.   

- Đây là thẻ gì thế?   

Lý Thi Vũ tò mò nhận lấy tấm thẻ, rõ ràng là không biết tấm thẻ này.   

- Thẻ của Tần gia?   

Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo sửng sốt.   

Sở Giang Hải cha của Sở Khuynh Thành là thị trưởng của thành phố Đông Hải, ngoại trừ cha cô, địa vị của vài chú cũng rất cao.   

Tuy địa vị của Sở gia không so được với Tần gia, nhưng có thể nhìn thấy tấm thẻ này.   

Đường Giảo Giảo, thân là người của võ đạo thế gia, ông cụ Đường của Đường gia và ông cụ Tần của Tần gia tương đối thân thiết, vì vậy cô cũng từng thấy thẻ của Tần gia rồi.   

Tấm thẻ này được lấy trên người Mạc Phàm, còn được Mạc Phàm tiện tay tặng cho người khác?   

Mạc Phàm có thân phận gì?   

Nghĩ vậy, mặt hai người đỏ bừng lên, vừa rồi bọn họ còn đồng ý với Lý Thi Vũ sẽ không để Đường Ngạo Thiên và Sở Vũ Thần đến tìm Mạc Phàm gây phiền phức, Mạc Phàm không tìm bọn họ gây phiền phức đã là không tệ rồi.   

Cho dù nếu vừa rồi Vương Kinh Phi thắng, anh ta cũng không dám làm gì Mạc Phàm.   

Tấm thẻ này đại biểu cho gia chủ của Tần gia, bảo gia chủ của Tần gia làm nô lệ, Vương gia không muốn sống ở thành phố Đông Hải này nữa rồi.   

- Chị nhận lấy trước, buổi chiều không được trốn học.   

Lý Thi Vũ cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy tấm thẻ, rời đi với Lưu Phỉ Phỉ.   

Rất lâu sau, lúc này Sở Khuynh Thành mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Mạc Phàm đã bớt đi chút lạnh lùng.   

Cô lấy một tờ giấy từ trong túi ra. - Anh nhận ra tờ giấy này không?