Rất lâu sau, Đường Long mới lấy lại tinh thần từ trong một quyền của Mạc Phàm, hai mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Mạc Phàm, ánh mắt nhìn Mạc Phàm đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay cả súng và Long Khiếu đều thua dưới tay Tôn Hổ, Mạc Phàm chỉ cần một quyền đã thu phục Tôn Hổ rồi.
Đâu chỉ là một quyền, rõ ràng là lựu đạn bùng nổ ném về phía Tôn Hổ.
Lúc trước anh ta còn thấy Mạc Phàm có chút kiêu ngạo trước mặt Tôn Hổ, bây giờ anh ta mới hiểu câu nói vừa rồi của Mạc Phàm.
Đồng ý yêu cầu của Mạc Phàm, tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất của anh ta.
Mạc Phàm quá lợi hại, y thuật cứu Tần lão gia, vậy mà võ thuật còn phế đi Tôn Hổ dễ dàng đánh bại Long Khiếu.
Một màn vừa rồi kia, giống như trong phim võ hiệp, không đúng, là phim điện ảnh tiên hiệp.
Lần này không chỉ được cứu rồi, ngay cả Tôn Hổ kẻ thù của anh ta cũng xong rồi.
Chân đều đã phế đi, cho dù là cao thủ Nội Kình thì sao chứ?
Trên mặt Đường Long hiện lên vui mừng đắc ý.
A Hào và đồ đệ của Long sự phụ cũng đều là một biểu cảm, trên mặt khắc sâu hai chữ: Khiếp sợ.
Gương mặt già nua của Long Khiếu đỏ bừng, giống như bị ai tát mạnh mấy trăm cái.
Trước khi ông ta đi vào còn kiêu ngạo nói với Mạc Phàm, bảo Mạc Phàm cẩn thận một chút.
Càng ít người, công lao của ông ta sẽ càng nhiều hơn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại mà sợ, một là may mà tính tình Mạc Phàm tốt, không chấp nhặt với ông ta, nếu không một quyền vừa rồi cũng sẽ đập ông ta thành mảnh nhỏ.
Hai là may mà Mạc Phàm đến đây, nếu không hôm nay tất cả bọn họ đều bị Tôn Hổ giết chết rồi.
Tâm tình của cục trưởng Bành cũng không khác biệt lắm, khuôn mặt đau khổ, vẻ mặt khiếp sợ.
Tên nhóc mà ông ta khinh thường quá lợi hại rồi.
Không thể trêu chọc tên nhóc này, sau này tuyệt đối không thể trêu chọc.
- Không ngờ cậu còn trẻ tuổi như vậy đã đến Nội Kình đại thành.
Tôn Hổ chịu đựng đau đớn nói.
Bộ dạng Mạc Phàm mới có 16, 17 tuổi.
Ngay cả sư phụ anh ta nổi tiếng là Thiên Tài Võ Học, cũng không có thiên phú nghịch thiên như vậy.
- Tôi không phải Nội Kình đại thành, tôi chỉ là Nội Kình sơ kỳ.
Mạc Phàm không thèm để ý nói.
Vậy mà Mạc Phàm cũng là Nội Kình sơ kỳ sao?
Sắc mặt Tôn Hổ khẽ trầm xuống, giống như bị tát “Bốp” một cái, anh ta mới đánh Long Khiếu, không ngờ lại bị Mạc Phàm đánh lại, phẫn nộ hiện lên trên khuôn mặt hung dữ của anh ta.
- Không có khả năng, sao Nội Kình sơ kỳ có thể giải phóng Nội Kình được?
- Thế giới này có quá nhiều chuyện không có khả năng, giống như anh cảm thấy tôi không có khả năng đánh bại anh, nhưng tôi đánh bại anh rồi.
Mạc Phàm thu hồi tiểu kiếm, lạnh nhạt nói.
Những chuyện bọn họ đoán chỉ ở một nơi nhỏ của Địa Cầu, mắt hắn nhìn ra vô số tinh vực, ánh mắt thiển cận quyết định có rất nhiều chuyện không có khả năng mà bọn họ không ngờ tới xảy ra.
Tôn Hổ hơi nhíu mày, bỗng nhiên cười gằn.
- Cho dù cậu là Nội Kình đại thành hay Nội Kình sơ kỳ, thì cứ đợi người tới báo thù đi, đợi ông ấy đến đây, tất cả các người sẽ phải chết.
Lúc này Long Khiếu nhìn thấy thứ gì trong tay Long Khiếu, bỗng nhiên kêu lên:
- Mạc đại sư, mau ngăn cản cậu ta, cậu ta đang gửi tin tức.
Mắt Mạc Phàm hơi nhíu lại, lúc này mới nhìn thấy di động trong tay Tôn Hổ.
- Ha ha, muộn rồi, các người đều phải chôn cùng tôi.
Tôn Hổ lấy điện thoại ra, tay khẽ dùng lực, di động và sim cùng bị bóp nát, Mạc Phàm muốn ngăn cản nhưng muộn quá rồi.
Đường Long mới vô cùng kích động trên mặt lại trầm xuống, vừa rồi Tôn Hổ chỉ kéo dài thời gian, muốn gửi tin nhắn đi.
Bây giờ tin nhắn đã gửi, không thể tránh được trả thù.
Hiện giờ chỉ là cao thủ Nội Kình, tu vi của người tới trả thù là gì, Mạc Phàm thật sự có thể đối phó sao?
Nhìn bộ dạng tự tin của Tôn Hổ, chắc chắn người giúp anh ta báo thù lợi hại hơn Mạc Phàm.
Anh ta vốn định giết Tôn Hổ, sau đó để ở địa bàn kẻ thù trong thành phố khác, tạo ra cảnh Tôn Hổ bị kẻ thù của anh ta giết chết.
Như vậy có thể che giấu nguyên nhân Tôn Hổ chết, còn có thể giải quyết một đối thủ.
Bây giờ không thể giết Tôn Hổ rồi.
- Mạc tiên sinh, chuyện còn lại giao cho tôi đi.
Đường Long cười nịnh nọt nói.
Sao Mạc Phàm lại không hiểu ý của Đường Long, gật đầu.
- Tùy anh, đừng quên chuyện đồng ý với tôi là được.
- 2000 vạn, không, ngày mai tôi sẽ gửi 5000 vạn vào thẻ của cậu.
Đường Long nịnh nọt nghiêm túc nói, thái độ với Mạc Phàm hoàn toàn biến thành một bộ dạng khác.
Giống như một người bình thường đối đãi với thần linh.
Một phàm nhân, làm sao dám nợ tiền của thần linh.
Tôn Hổ cười mỉa, liếc mắt nhìn Đường Long đầy khinh bỉ.
- Đường Long, anh không dám giết tôi phải không, không ngờ bây giờ anh lại hèn nhát đến vậy, anh đã không dám, vậy thì để tôi, các người đều chờ chết cả đi, còn cả mày nữa, nhóc con, mày đều phải chết chung với bọn họ thôi.
Tôn Hổ nói xong, trong mắt hiện lên chút điên cuồng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, một cái tát đánh lên đầu mình.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên chút hàn quang, hắn vốn có thể ngăn cản Tôn Hổ, nhưng nghe Tôn Hổ uy hiếp, liền dừng lại.
Tự mình muốn chết thì chết đi, kẻ nào đến báo thù, hắn liền giết kẻ đó!
Hắn thoải mái như vậy, nhưng sắc mặt Đường Long, Long Khiếu lại rất khó coi, một đám giống như cà nhiễm sương.
- Mạc tiên sinh, phải làm sao bây giờ?
Đường Long có chút hoang mang lo sợ nói.
Anh ta thật sự không ngờ Tôn Hổ vì báo thù, vậy mà tự sát rồi.
Nếu là anh ta, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này.
Vẻ mặt Long Khiếu cũng lo lắng, một Tôn Hổ ông ta đã không có khả năng đối phó, chắc chắn người đến đây sẽ lợi hại hơn, nếu để người kia điều tra ra, trái lại Mạc Phàm còn có khả năng còn sống, ông ta thì chắc chắn khó giữ cái mạng nhỏ này.
- Yên tâm đi, các anh đi thăm dò điều tra xem người anh ta bái vi sư là ai, có tin thì nói cho tôi biết, cho dù là ai tới, tôi đều làm người đó một đi không trở về.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Lúc này sắc mặt Đường Long và đám Long Khiếu mới tốt hơn một chút, dù sao một quyền vừa rồi của Mạc Phàm và màn hào quang kia cũng quá rung động, Mạc Phàm còn tự tin như vậy, nói không chừng chắc chắn có thể giết chết người sau lưng Tôn Hổ.
Hơn nữa cho dù bọn họ không tin Mạc Phàm, thì có năng lực tin tưởng ai, chi có thể tin Mạc Phàm.
- Không còn chuyện gì thì tôi về trước, có tin gọi điện thoại cho tôi, nơi này anh tự thu dọn.
Mạc Phàm vẫy tay nói.
- Dạ dạ dạ.
Đường Long vội vàng gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Mạc tiên sinh, vừa rồi cậu nói tôi giúp cậu làm một chuyện, là chuyện gì vậy?
- Chuyện đó thì thôi, bây giờ anh không thích hợp, anh gửi tiền vào thẻ của tôi là được rồi.
Mạc Phàm nhíu mày nói.
Hắn vốn định để Đường Long đẩy buôn bán xưởng dược trong nhà, bây giờ nghĩ lại vẫn nên thôi đi.
Đường Long nhìn như diễu võ dương oai, không ai bì nổi ở thành phố Đông Hải, hôm nay vừa thấy, sau lưng cũng là nguy hiểm trùng trùng.
Chuyện trong nhà, có thể không dính đến Đường Long thì không cần dính, tránh sau này mọc mầm tai họa lan tràn, dù sao bây giờ hắn cũng có nhiều người lựa chọn hơn rồi.
- Được.
Đường Long cười xấu hổ, trong lòng biết Mạc Phàm thấy anh ta không được việc, cũng không dám có ý kiến gì, chỉ có thể cười theo.
Một quyền đã đánh cao thủ Nội Kình tàn phế rồi, anh ta cũng không dám đắc tội.