Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1005





“Học trò Phượng Khương Trần bái kiến Nhan tiên sinh, tiên sinh quá khen, Khương Trần không đàn ra được khúc nhạc mà Nguyên Hi tiên sinh nhớ mãi không quên.

” Người tới thì không thiện, người thiện thì không tới, người trí thức cao quý kiêu ngạo thì ôm nhau thành đoàn, Nhan lão tiên sinh đây rõ ràng là nghĩ nàng không biết phải trái, lại có thể từ chối Nguyên Hi tiên sinh, cũng không suy nghĩ một chút xem là nàng và Nguyên Hi tiên sinh chênh lệch bao nhiêu tuổi.

Nhan tiên sinh sờ sờ chòm râu dê, gật đầu một cái: “Người tuổi trẻ có tài năng là chuyện tốt, nhưng không thể cậy tài mà khinh người, phù phiếm tự phụ, nếu ngươi có thiên phú về tài năng đánh đàn thì đừng lãng phí tài năng của mình.



Ôi… Nàng căn bản không có tài, làm sao cậy tài mà khinh người được, trong lòng Phượng Khương Trần lại mắng Nguyên Hi tiên sinh thêm lần nữa, trên mặt bày ra nụ cười khiêm tốn: “Đạ tạ tiên sinh dạy dỗ, Khương Trần xin nghe lời dạy bảo của tiên sinh.


“Ừm, đã gọi ta một câu tiên sinh, vậy thì đi cùng ta đi.

” Nhan lão tiên sinh đi về phía cửa, Phượng Khương Trần vừa nghe liền nhấc chân đi theo.

Nàng quên mất, mặc dù người trí thức cao quý kiêu ngạo lại thích ôm nhau thành đoàn, nhưng cũng bao che, đối với người quanh mình và đệ tử, ở trong giới hạn khả năng cho phép sẽ không chút keo kiệt, nhất định sẽ ra tay tương trợ.

Phượng Khương Trần thảnh thơi đi theo phía sau Nhan lão tiên sinh, người không biết chuyện còn cho rằng nàng là đệ tử thân truyền của Nhan lão tiên sinh, Tô Quán đi ở phía sau, miệng tức giận nhếch lên.


Sớm biết sẽ như vậy, nàng ta sẽ không lẩm bẩm với Phượng Khương Trần ở bên ngoài, rõ là lãng phí thời gian, vốn tưởng rằng có thể lọt vào mắt Nhan lão tiên sinh, nhưng Nhan lão tiên sinh lại hoàn toàn không nhìn nàng ta.

Mà mấy vị đại nho đi đến đây cùng với Nhan lão tiên sinh, không biết là vô tình hay là cố ý, một người hai người đi lên phía trước cùng tiếp lời Phượng Khương Trần, ném nàng ta sang một bên.

Từ trước đến này, Tô Quán luôn được mọi người tâng bốc, đã quen trở thành tâm điểm của mọi người, lần đầu tiên bị mọi người không đếm xỉa đến mức này, trong lúc nhất thời thật sự là không có cách nào chấp nhận được.

Mùi vị bị người xa lánh quả thực khó chịu, Tô Quán và tỳ nữ lẻ loi đi ở phía sau đám người, cho dù nàng có phong thái cao hơn nữa, cũng không che giấu được phần thê lương kia.

Trong lòng Tô Quán đã đem Phượng Khương Trần mắng từ đầu tới cuối một lần, lại vừa trách Nguyên Hi tiên sinh nhiều chuyện, vì Phượng Khương Trần tạo thế, tuyệt không nghĩ, nếu không phải bởi vì Nguyên Hi tiên sinh thay Phượng Khương Trần tạo xu thế, hôm qua nàng ta làm sao có thể dễ dàng xúi giục mọi người đi tới chỗ ở của Phượng Khương Trần gây chuyện.

Hơn nữa, mặc dù Nhan tiên sinh xuất thân từ Tắc Học hạ cung, nhưng lúc này ông ta lại nhận chức ở học viện của hoàng thất Đông Lăng, đương nhiên là sẽ đứng về phía Đông Lăng rồi, Tô Quán gây chuyện với nữ nhi của Đông Lăng, còn hy vọng xa vời trí thức Đông Lăng xem nàng là công chúa mà tâng bốc, quả thực ngây thơ.


Ngày hôm qua tỷ thí đánh đàn là ở ngự hoa viên, người bình thường không đi vào được, nhưng hôm nay tỷ thí ở học viện hoàng thất, tuy nói cửa giống nhau khó vào, nhưng học trò của thư viện và học giả có chút mặt mũi, muốn vào thì vẫn có thể, bởi vì ngày hôm qua tỷ thí đánh đàn quá náo nhiệt, hôm nay người đến xem tỷ thí đánh cờ còn nhiều hơn dự tính gấp đôi.

Người học viện hoàng thất phản ứng cực nhanh, đổi địa điểm tỷ thí sang quảng trường thư viện, ở đây rộng, có vạn người đứng cũng thừa.

Sau khi đoàn người Nhan lão tiên sinh đi tới lập tức dậy lên nhốn nháo.

“Vị nào là Phượng Khương Trần, nghe nói tài đánh đàn của nàng bất phàm, tuyệt sắc khuynh thành, ngay cả Nguyên Hi tiên sinh cũng vì mị lực của nàng mà khuynh đảo, không phải nàng ấy thì không lấy.