Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1010





Tô Quán bày bố một đường chặt chẽ, làm cái gì chắc cái đó, vẫn cho là rất nhanh là có thể giết Phượng Khương Trần một mảnh giáp cũng không chừa, nhưng không ngờ rằng đã đánh hơn nửa bàn cờ, nhưng nàng ta ngay cả một con cờ cũng không thắng, mặc dù Phượng Khương Trần cũng giống như vậy, không có thắng nàng ta một con cờ nào, nhưng ở trong mắt Tô Quán tự biết là mình không bằng Phương Khương Trần.

Tô Quán càng hạ càng cẩn thận, nàng ta biết rất rõ mìnhkhông thể thua nữa, nếu như thua ván này, Tam hoàng tử nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, tuy nói Tam hoàng tử không có mua nàng thắng Phượng Khương Trần bảy hiệp, nhưng lại mua nàng thắng năm hiệp, thua hai hiệp và một ván.

Tỷ thí tám hiệp, nàng thắng năm hiệp, tính ra cũng chỉ là vừa khéo thắng Phượng Khương Trần, cũng không gây trở ngại cho mặt mũi Đông Lăng.


Vì bảo đảm Tam hoàng tử thắng chắc, Tam hoàng tử yêu cầu nàng mau chóng thắng Phượng Khương Trần trước năm hiệp,về sau thì thả lỏng, nhưng hiện tại với cái tình huống này, nàng đã thua một hiệp ở tài đánh đàn, nếu ở tài đánh cờ lại thua một hiệp, như vậy trừ ngoài việc cưỡi ngựa và bắn cung, nàng phải thắng hiệp đánh cờ.

Nghĩ đến điều này, Tô Quán liền có cảm giác áp lực rất lớn, thời gian suy tính nước cờ càng lâu hơn, vậy là… Phượng Khương Trần đánh cờ với Tô Quán đối từ lúc mặt trời mọc đến giữa trưa.

Có không ít người không nhịn được đã rời sân từ giữa chừngrồi, cũng có người nghe nói tình huống trong này, nhờ quan hệ mà đi vào nhìn, Nguyên Hi tiên sinh chính là một người như vậy.

Làm đại danh sĩ, Nguyên Hi tiên sinh cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, chỉ là hắn ta có thiên thú cao hơn ở mặt cầm, khi hắn ta nhìn thấy tình huống trên bàn cờ cũng không kinh hãi, hắn cho rằng, nữ tử có thể sử dụng Vô Huyền cầm đàn ra khúc nhạc đó thì đương nhiên đánh cờ cũng chỉ là những ô vuông khác nhau.

Học viện hoàng thất người đến người đi, người vào người ra, mấy người Châu vương, Thanh vương, Thuần vương cũng tới xem náo nhiệt, bọn họ vốn tưởng rằng Phượng Khương Trần nhất định thua, kết quả nghe ngóng được Phượng Khương Trần vẫn đang đánh cờ với Tô Quán thì nhất thời có hứng thú.


Bọn họ không giống Thái tử, Cửu hoàng thúc có thân phận cao quý, cũng không giống Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm có thân phận đặc biệt, mấy người Thanh vương vừa thương lượng vừa kết bạn, phải biết các hoàng tử, hầu như tất cả mọi người đều là một tay đánh cờ giỏi, nhìn cao thủ đánh cờ cũng là một kiểu học tập.

Giữa chừng đã có không ít người đi nhưng người vây quanh xem càng ngày càng nhiều, đặc biệt là có thể ngồi ở bên cạnh nhìn người đánh cờ còn nhiều gấp đôi so với buổi sáng, ngoại trừ Nhan lão ra, những người đại học giả khác thân phận không tính là cao, rối rít dời chỗ ngồi về sau nhường vị trí cho mấy vị hoàng tử Vương gia.

Mà những tình huống này, mặc dù phát sinh ở bên người Phượng Khương Trần và Tô Quán, nhưng hai nữ tử lại không biết chuyện gì, bởi vì tâm tư của các nàng đang đặt toàn bộ ở trên ván cờ, tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài hoàn toàn không làm phiền được các nàng chút nào.

Cho dù là Phượng Khương Trần, một bộ dáng vẻ nhàn nhã thoải mái, nhưng trên thực tế trong đầu của nàng, ngoại trừ những con cờ đen trắng trên bàn cờ ra thì cũng không còn gì khác.

Dáng vẻ nhàn nhã ung dung chỉ để cho đám người Tô Quán nhìn, nghiệm kỹ năng đánh cờ, cũng khảo nghiệm tâm tính.

Cho đến giây phút nguy cấp, ngươi càng nhàn nhã tự tin, đối phương sẽ sợ hãi trước khi chiến đấu, cho rằng ngươi có cầm chắc chiến thắng mười phần, dần dần sẽ mất đi ý chí chiến đấu, một khi đối phương mất đi ý chí chiến đấu, ván cờ này cũng không cần hạ nữa.


Giống như kế vườn không nhà trống của Khổng Minh vậy, nếu không có phần ung dung ổn định kia, kế vườn không nhà trống của Khổng Minh làm sao lại thành công được, bản thân nàng biết đánh cờ, nước cờ vừa kỳ lại vừa nhanh, Tô Quán không suy nghĩ nhiều mới lạ.

Mặt trời lặn xuống, ánh sáng sặc sỡ chiếu lên người Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần chuyển động người có hơi đau nhức, cái tay trong không trung giơ lên lấy điểm tâm trên bàn cho vào trong miệng.

Một ngày trôi qua, Phượng Khương Trần vẫn tốt, nàng còn có thời giờ uống cốc trà, ăn khối điểm tâm, mặc dù ăn không biết vị, nhưng dù sao cũng không để mình đói đến nỗi choáng váng, Tô Quán thì đáng thương rồi, đừng nói là ăn chút điểm tâm, ba, bốn giờ trôi qua, nàng ta ngay cả cốc nước cũng không uống đến.