Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1020





Thực ra cho dù đứng phải đứng bên cạnh Tô Quán, Phượng Khương Trần cũng không sợ, mặc dù bọn họ mặc quần áo cùng màu sắc nhưng toát lên nét đặc trưng riêng của mình.

Tô Quán đoan trang lộng lẫy, nàng thanh lịch kiều diễm, mỗi người một vẻ, mặc dù so với sự sang trọng của Tô Quán, trông nàng có vẻ hơi nhếch nhác tồi tàn nhưng nàng cũng không định so sánh với Tô Quán về mặt này.

Phượng Khương Trần không muốn so sánh nhưng Tô Quán chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội có thể áp đảo Phượng Khương Trần này, sau khi xuống xuống, nàng cố ý vén tóc lên, để lộ bộ diêu được khảm hồng ngọc trên đầu, sau đó ném cho Phượng Khương Trần một ánh mắt khiêu khích, đồng thời vờ như vô tình để lộ chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay.


Giám khảo vẫn chưa đến, Tô Quán cũng không cần lo lắng sự kiêu ngạo của mình sẽ để lại ấn tượng xấu cho khám khảo.

Phượng Khương Trần không thèm để ý mà chỉ lắc đầu mỉm cười, nàng thích mặc đẹp, chưng diện, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ đua đòi bắt chước quần áo và trang sức của những người khác.

Vấn đề không phải là thanh cao hay không thanh cao, nông cạn hay phiến diện gì đó mà là nằm ở việc nàng hoàn toàn không thể so sánh được.

Nàng là một cô nương, đương nhiên cũng thích quần áo và trang sức xinh đẹp, nhưng nàng biết rõ về phương diện này, nàng chắc chắn không thể so được với Tô Quán.

Khoan hãy đề cập đến việc Tô gia nhiều tiền hơn mà chỉ nói về sự tích lỹ suốt hàng thế kỷ của gia tộc này, những vật trang sức mà Tô gia có thể mang ra đều là những thứ mà cả đời này Phượng Khương Trần cũng không thể mua được, nàng cũng không có ý định mua nó.

Trong bất kỳ thời đại nào, những bảo vật cực phẩm và đồ trang sức bằng ngọc đều nằm trong tay những người giàu có.

Những thứ tốt đẹp nhất thường được truyền từ đời này qua đời khác, tuyệt đối sẽ không bao giờ bị lưu lạc bên ngoài.


Người không thiếu tiền sẽ không nó, cho dù có bán cũng sẽ không bán cho ngươi, nhân mạch của danh môn thế gia rộng rãi, có đồ gì tốt thì người có quyền sẽ được ưu tiên mua trước, mấy đồ quý báu kia tuyệt đối sẽ không bao giờ rơi vào tay nàng.

Đây chính là sự khác biệt giữa tầng lớp trung lưu và quý tộc, trung lưu chỉ có thể mua những thứ tốt nhất và đắt nhất trên thị trường, mà mỗi thứ quý tộc mang ra nếu không phải là danh phẩm thì cũng là cực phẩm, danh môn thế gia có bề dày lịch sử, xa hoa khiêm tốn chính là ý này.

Mặc dù trang sức và quần áo không đắt nhưng chất lượng tốt, không thể không nói, trang sức được làm từ những vật liệu đắt tiền thường sẽ đẹp hơn trang sức rẻ tiền, giống như hồng ngọc và kim cương vậy.

Chất liệu vải của quần áo cũng quyết định đến chất lượng của nó, những bộ quần áo cùng kiểu dáng màu sắc nhưng chất liệu khác nhau thì giá cả của chúng cũng chệnh lệch nhau một trời một vực, hiệu quả khi mặc trên người cũng hoàn toàn khác biệt, đồ nhái không bao giờ có thể so sánh được với hàng chính hãng, hai người tách ra thì không sao, nhưng khi ở bên cạnh nhau lại sự tương phản cao thấp lập tức hiện rõ.

Phượng Khương Trần sớm đã hiểu rõ những nguyên tắc này, nói không hâm mộ thì chắc chắn là đang nói dối, nàng không phải là thần tiên, trong lòng cũng khát vọng thèm muốn, không nữ nhân nào lại không yêu thích ngọc ngà châu báu, nàng cũng không ngoại lệ.

Nhưng nếu phải nói ghen ghét đố kỵ thì điều này thực sự không có, mấy thứ đồ như trang sức quần áo đẹp, có thể có thì tốt, không thể có thì nàng cũng không miễn cưỡng, suy cho cùng chỉ cần ăn uống no đủ, cuộc sống dư dả bình yên hạnh phúc thì mới có tiền bạc và thời gian để theo đuổi những thứ cao cấp hơn.


Đối với chuyện trang phục, nàng sẽ chú ý đến nhưng không đòi hỏi cao, khi tham gia vào những trường hợp trang trọng, ăn mặc đẹp là để giữ thể diện cho chủ nhân, đồng thời cũng giữ thể diện cho chính mình.

Con người là động vật sống thành đàn, không thể sống biệt lập trong thế giới riêng của mình.

Nàng sẽ chú trọng đến trang phục để làm cho mình trông hào phóng đoan trang, để lại ấn tượng tốt trong lòng người khác, nhưng cũng sẽ không đặt toàn bộ tâm tư lên nó, nếu thế nàng sẽ rất bận rộn.

Bộ quần áo gây chấn động cho toàn bộ những người có mặt trong ngày đầu tiên ấy không phải cho do nàng tự chuẩn bị, những bộ trang phục chỉ có thể gặp không thể tìm thấy như vậy, sau khi mặc lên người, nàng căn bản không thể chiếm đoạt sự nổi bật của bộ quần áo đầu tiên.

Khi đi tham dự vào những nơi công cộng, cố gắng đừng mặc lại quần áo trước đó, đương nhiên mấy ngày nay nàng đã trở nên bình thường, nhưng không ngờ chỉ vì muốn so sánh với nàng, vì muốn thắng nàng, thậm chí còn không thèm quan tâm đến mặt mũi của mình, Tô Quán đã cố ý mặc quần áo cùng màu sắc với nàng, thực sự không thể hiểu nỗi nàng ta đang nghĩ gì nữa…