Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1058





Vẫn là câu nói đó, người không thể để thua ở thời điểm này chính là Tô Quán chứ không phải Phượng Khương Trần nàng, nàng thua một ván không hề ảnh hưởng đến đại cục.

Điều khiến Phượng Khương Trần khó hiểu nhất chính là tại sao Hoàng thượng lại triệu nàng và Tô Quán cùng tiến cung, nếu vì bức tranh sơ đồ cấu trúc của bộ xương người kia thì sau khi cuộc tỷ thí kết thúc, Hoàng thượng có thể trực tiếp cho người đưa về cung mà.

Phải biết rằng cuộc thi giữa nàng và Tô Quán cũng chỉ là cuộc tranh tài đấu đá giữa hai tiểu cô nương với nhau, ngày đầu tiên Hoàng thượng chú ý đến một chút coi như đã nể tình lắm rồi, dù sao Hoàng thượng cũng không rảnh rỗi đến mức suốt ngày nhìn chằm chằm vào vấn đề nhỏ nhặt này.


Nhưng… Phượng Khương Trần không biết Hoàng thượng nhúng tay vào chuyện này đúng là có liên quan đến bức sơ đồ cấu trúc bộ xương người kia.

Sau khi nhận được tin tức đến từ Thư viện Hoàng gia, Nam Lăng Cẩm Phàm vội vàng tiến cung, hi vọng Hoàng thượng có thể tuyên Phượng Khương Trần và Tô Quán cùng vào cung để dễ dàng nhận xét và phân thắng bại.

Hắn không tin Phượng Khương Trần có thể vẽ được sơ đồ cấu trúc của bộ xương người, đương nhiên nếu là sự thật, hắn cũng không tổn thất gì nhiều, đối với hắn mà nói một cái sơ đồ cấu trúc bộ xương người cũng có chỗ tốt, điều khiến binh lính hao tổn nghiêm trọng nhất ngoài sa trường không phải là chết trận mà là điều trị không đúng cách dẫn đến tử vong hoặc tàn tật suốt đời.

Nếu bức tranh kia chính xác, thì dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng phải lấy được một bản sao, tốt nhất là hỏi thêm được một số thứ có ích, sau đó đưa đến cho các quân y, đám người kia chắc chắn sẽ có cách giảm bớt số lượng tướng sĩ xuất ngũ vì bị tàn tật.

Không thể phủ nhận Nam Lăng Cẩm Phàm là một người thông minh, ngay cả Hoàng thượng cũng chỉ nghĩ đến diều này sau khi đã truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới, nhưng hắn không tức giận với Nam Lăng Cẩm Phàm mà là tức Phượng Khương Trần.

Một thứ tốt như thế nàng ta không thể khiêm tốn dâng lên cho hắn được sao, cần gì phải rêu rao như vậy, làm hại hắn không chiếm được ưu thế.


Nhưng việc đã đến nước này Hoàng thượng cũng không có cách nào thay đổi, chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng trước đó.

Thái giám phụ trách tuyên chỉ dẫn theo một vị thái y họ Liễu đến, Liễu thái y là người am hiểu trị liệu ngoại thương, về phương diện nối xương hắn hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu cả nước.

Liễu thái y vừa đến đã lập tức cầm theo bức tranh của Phượng Khương Trần đi ngay, Hoàng thượng muốn hắn phải kiểm tra xe vị trí của từng khớp xương trong bức tranh của phượng Khương Trần có chính xác và hoàn chỉnh hay không, đồng thời sao chép lại bức tranh của nàng trước khi tiến cung.

Phượng Khương Trần biết rõ một bức tranh hoàn chỉnh về bộ xương người có ý nghĩa như thế nào, sau khi biết rõ ý định của thái y, nàng cũng không từ chối, bức tranh này có thể mang đến lợi ích tốt nhất cho người bệnh, hơn nữa nó cũng không phải là thành quả nghiên cứu của nàng, nàng đau lòng gì chứ.

Bởi vì Liễu thái y muốn sao chép bức tranh ngay trong xe ngựa và kiểm tra tính xác thực của nó nên đoàn người của bọn họ đi rất chậm, cũng cực kỳ rêu rao.

Bây giờ lời đồn đãi trong kinh thành đã trở thành, sau khi thái y chạy thì đã quá muộn, Tô Quán đã bị Phượng Khương Trần đánh chết ngay tại chỗ, bây giờ Hoàng thượng muốn bắt Phượng Khương Trần để trị tội, nếu không xử lý ổn thoả thì rất có thể sẽ châm ngòi nổ chiến tranh giữa Đông Lăng và Nam Lăng.


Tại sao không ai cho rằng Phượng Khương Trần bị Tô Quán đánh chết?
Rất đơn giản, bởi vì trước đó không ít người đã từng được tận mắt chứng kiến cảnh tượng Phượng Khương Trần một thân một mình xử lý gọn đám gia đinh của Nghiêm công tử, sau đó đá mạnh vào chỗ hiểm yếu nhất của Nghiêm công tử, có đánh chết bọn họ cũng không tin rằng khi đánh nhau với Tô Quán, Phượng Khương Trần sẽ là người bị chịu thiệt.

Khi vào hoàng cung, Hoàng thượng để Tô Quán và Phượng Khương Trần đứng sang một bên, trực tiếp cầm hai bức tranh lên, tuyên Thái tử, Tây Lăng Thiên Lâm, Nhan lão, Nguyên Hi tiên sinh và ba vị hoạ sĩ khác yết kiến.

Cả Tô Quán và Phượng Khương Trần đều hiểu rằng, mấy người bọn họ sẽ cùng nhau thảo luận đến vấn đề thắng bại, đồng thời cũng bàn bạc về tác dụng của bức tranh sơ đồ cấu trúc bộ xương người kia của Phượng Khương Trần, lúc này khía cạnh để phân thắng bại không phải là kỹ năng hội hoạ nữa mà là lợi ích nó mang đến.