Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1069





Phượng Khương Trần bị Đông Lăng Tư Lãng nhìn đến mức sởn gai ốc, tự hỏi liệu Lăng vương điện hạ này giúp nàng có phải vì mục đích khác không, nếu không sao lại giúp nàng? Ngoại trừ y thuật ra, nàng cũng chẳng có gì đáng để người khác hao tâm tổn sức cả.

Phượng Khương Trần định mở miệng nói, Lăng Vương, ngài muốn Khương Trần làm gì cho ngài, ngài cứ nói thẳng ra, ta sẽ trả ngài ân huệ vừa rồi, nhưng vừa mở miệng đã bị Đông Lăng Tử Lãng ngắt lời.

“Đi thôi, chúng ta quay về cung rửa vết thương sạch sẽ, cứ để thế này mà xuất cung chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức.

” Nói xong, hắn không quan tâm xem Phượng Khương Trần có đồng ý hay không mà kéo nàng đi vào một con đường nhỏ, cuối cùng dẫn Phượng Khương Trần đến một cung điện xa xôi lạnh lẽo.


“Phượng Khương Trần, nàng đợi một chút, bổn vương bảo người đi lấy thuốc.

Vết thương của ta và nàng đều cần phải được rửa sạch sẽ, không thể để cho người ngoài phát hiện.

” Đông Lăng Tử Lãng lau sạch vết thương trên mặt rồi vội vàng đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối đều không cho Phượng Khương Trần có cơ hội mở lời, Phượng Khương Trần đầu óc mơ màng, vừa thoát khỏi nguy hiểm, nàng cũng không muốn quản nhiều chuyện.

Xoa xoa cái đầu vẫn còn choáng váng của mình, Phượng Khương Trần khởi động túi y tế thông minh, lấy ra một số lọ thuốc và bông băng.

Chỉ là bị chấn động nhẹ thôi, chỉ cần quay về nghỉ ngơi một chút là ổn, Phượng Khương Trần lau sạch máu trên miệng vết thương, rồi tự mình chỉnh lại quần áo, sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn, Phượng Khương Trần rất vui vẻ, bình tĩnh rời đi.

Còn về Lăng vương điện hạ và vết thương của hắn thì sao?
Nàng không cần phải lo lắng về điều này, dựa sự thông minh của Lăng vương điện hạ, ngài ấy nhất định có thể tự mình có kế thoát thân…
Phượng Khinh Trần không chút do dự đi ra lãnh cung, đối với việc Lăng Vương điện hạ trở về có nổi điên với nàng hay không, nàng chẳng lo lắng chút nào.

Nếu trước đó Đông Lăng Tử Lãng bao che nàng thì xong việc cũng sẽ không lại lấy chuyện này uy hiếp nàng, vẫn là câu nói “hoàng gia kiêu ngạo” kia, làm hắn không vứt bỏ nổi cái bản mặt này.


Phượng Khinh Trần thưởng một thỏi vàng để tiểu cung nữ chỉ đường cho mình, bảy lần rẽ trái tám lần rẽ phải cuối cùng cũng an toàn tìm được đường ra khỏi cung, vừa đến cửa cung đã thấy một tên thị vệ tiến lên, nói cứng ngắc: “Phượng cô nương, điện hạ đang đợi người.


Theo hướng thị vệ chỉ, Phượng Khinh Trần nhìn thấy xe ngựa hoàng gia đang ở đó.

“Điện hạ nào?” Tim Phượng Khinh Trần nhảy lộp bộp, đột nhiên phát hiện đầu lại đau lên.

Không phải là Đông Lăng Tử Lãng chứ? Sao mà phản ứng nhanh vậy? Không phải nàng xui đến vậy chứ? Vẻ mặt Phượng Khinh Trần tối sầm xuống, muốn cười cũng không được.

Thị vệ không biết Phượng Khinh Trần bị làm sao, chỉ có thể nghiêm chỉnh nói: “Thái Tử điện hạ.


“Thái Tử điện hạ?” Hai mắt Phượng Khinh Trần sáng ngời, lên tinh thần hẳn, nụ cười xán lạn hơn lúc trước: “Nếu Thái Tử điện hạ muốn gặp Khinh Trần thì đi mau, đừng để điện hạ đợi lâu.



Phượng Khinh Trần nhấc váy bước nhanh về phía đối diện.

Có Thái Tử điện hạ ở đây Đông Lăng Tử Lãng cũng sẽ cố kỵ một chút, nàng có chỗ dựa rồi.

Chà… Đầu thị vệ đầy sự khó hiểu, trong lòng thầm nói nữ nhân đúng là đáng sợ, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Thái Tử rất khách khí với Phượng Khinh Trần, là khách khí thật sự chứ không phải chỉ khách khí bên ngoài như Hoàng Quý Phi, Phượng Khinh Trần mới mở miệng đã bị Thái Tử lên tiếng ngăn lại, không cho Phượng Khinh Trần quỳ xuống hành lễ.

“Đa tạ điện hạ.

” Quỳ trước mặt Đông Lăng Tử Lãng khá lâu, đầu gối Phượng Khinh Trần rất đau nhức, nàng cũng mặc kệ sự khách khí của Thái Tử, thoải mái hào phóng lên xe ngựa.