Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1106





Bế Phượng Khương Trần vào trong bồn tắm, ánh nến sáng rõ, hắn có thể nhìn thấy rõ dấu vết trên người Phượng Khương Trần, trên người Phượng Khương Trần dấu tím dấu xanh, đều do chính hắn làm ra, đáng tiếc là trên lưng Phượng Khương Trần không có lạc ấn, phần lưng tinh tế nõn nà hoàn toàn không nhận ra nơi đó từng có một thanh lợi kiếm từng trồi lên.
“Đến lần sau có thể nhìn thấy nó, không biết là khi nào nữa.” Cửu Hoàng thúc cảm thấy khá tiếc nuối.
Lạc ấc trên người đích nữ tộc Phượng Ly hắn chỉ mới nghe nói, từ trước đến nay chưa từng gặp, đêm qua… hắn đã có cơ hội được nhìn thấy, nhưng hắn lại quên mất việc này, ngay khi nó xuất hiện, hắn đã thất thần, chỉ muốn che đi hai mắt Phượng Khương Trần, đợi đến khi hắn hồi thần lại thì đã không còn gì nữa.
Quả đúng là mỹ nhân khuynh thành, quân đánh mất nước.

Cửu Hoàng thúc lắc đầu, xóa hết những tạp niệm trong lòng mình, nhìn những vết xanh xanh tím tím trên người Phượng Khương Trần, trên mặt Cửu Hoàng thúc vẫn là điệu cười như cũ không mất đi.
Nụ cười trên mặt hắn hôm nay còn nhiều hơn những mấy năm nay cộng lại, không còn cách nào nữa, ai bảo hắn gặp được ba việc vui nhất đời người trong đêm động phòng cơ chứ.
Nhẹ tay chà sát lên da thịt Phượng Khương Trần, và cả chỗ chất lỏng màu trắng đục giữa hai chân nàng.
Nhớ đến sự phóng túng của đêm qua, hai bên tai Cửu Hoàng thúc đỏ lên, nhưng rồi lại nhớ đến việc tối qua hắn cứ động lần này đến lần khác, trong bụng Phượng Khương Trần nói không chừng đã có con của hắn.
He he… Đến cả cái bóng của đứa nhỏ còn chưa kịp thấy, Cửu Hoàng thúc đã cười ngốc vui vẻ như thế.

Thấy nước đã sắp nuội, Cửu Hoàng thúc vội vàng bế Phượng Khương Trần ra, đặt nàng ở trên tấm phản nhỏ, lau khô nước trên người nàng.
Cầm lấy thuốc bôi ở bên cạnh, kiên nhẫn tỉ mỉ bôi thuốc lên chỗ kín đáo của Phượng Khương Trần.


Rồi hắn lại nhìn thấy đôi môi đã sưng đỏ của nàng, Cửu Hoàng thúc lần nữa thầm mắng mình, vì hắn đòi hỏi quá độ, túng dục quá độ, không biết cơ thể Phượng Khương Trần liệu có di chứng hay khó chịu gì không… Suy nghĩ hủy bỏ trận so tài ngày hôm nay chợt lóe lên.
Hai”
… Cửu Hoàng thúc cũng chỉ có thể nghĩ nghĩ như thế, không dám thật sự quyết định như thế, chuyện ngày hôm qua còn chưa qua ải, không biết liệu có để đó rồi từ từ tính một lần hay không.

Hắn đã thay mặt nàng mà nhận thua một lần, nếu lại lần nữa nhận thua thay nàng, e là Phượng Khương Trần sẽ thật sự đá hắn rớt giường mất.
Con người Phượng Khương Trần, nhìn thì có vẻ như dễ nói chuyện nhưng nếu vượt qua khỏi giới hạn khoan dung của nàng, dù nhịn nửa bước cũng không được, hùng hổ đanh đá, ngạo khí không thua ai, thà gãy còn hơn cong.
Hắn cứ hết lần này đến lần khác thăm dò thử, sợ mình sẽ giẫm lên giới hạn cuối cùng của Phượng Khương Trần, mỗi lần thăm dò qua đi đều khiến hắn hiểu ra rằng Phượng Khương Trần thật sự rất khoan dung với hắn.
Thay một bộ y phục giúp Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc thoải mái cởi bỏ quần áo trên người mình ra, dùng nước mà Phượng Khương Trần đã được tắm khi nãy lau qua loa trên người mình một chút.
Đối với một con ma bệnh sạch sẽ như hắn mà nói, chuyện này thật sự không dễ dàng gì, Cửu Hoàng thúc chưa từng dùng nước mà người khác đã tắm để lau cho mình.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Cửu Hoàng thúc bế Phượng Khương Trần quay về phòng, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, trong không khó tỏa ra mùi trúc thanh nhã.

Cửu Hoàng thúc đặt ngang Phượng Khương Trần trên giường, đắp kín chăn cho nàng.

Hắn ngồi ở bên cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Phượng Khương Trần, giúp nàng vén tóc mai ra sau tai.
“Làm nàng phải chịu thiệt thòi rồi.” Điều thiệt thòi chân chính là đường đường đích nữ tộc Phượng Cách trong lần đầu tiên lại không có mũ phượng khăn đội.

Thế mà quá trình còn qua loa vội vàng như thế, sang ngày hôm sau còn phải đối phó với sự khiêu khích của một đám tôm tép nhãi nhép.