Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1120





“Ta không có ý kiến.

” Phượng Khương Trần trả lời trước, cạch… thuận tay ném một cái, cây thăm bằng trúc vừa vặn rơi vào ống thẻ, cực kỳ đường hoàng, nhưng không một ai nói nàng nửa câu không đúng.

Đôi mắt hẹp dài của Nam Lăng Cẩm Phàm giật giật, Phượng Khương Trần này thật đúng là tài cao gan lớn, biết rõ mình tính kế nàng nhưng vẫn hào hiệp như thế, quả nhiên là khí phách của danh sĩ.

Hoàng thượng không ở đây, quả nhiên tự do.

“Ta cũng không có ý kiến.


” Tô Quán cười dịu dàng, so tài vừa bắt đầu, Tô Quán lại thể hiện dáng vẻ nắm chắc đại cục trong lòng bàn tay.

Người không biết cho rằng đây là giáo dưỡng của thế gia, Tô Quán không quan tâm hơn thua, nhưng Phượng Khương Trần hiểu được, người ta thực sự nắm chắc đại cục trong tay, có lẽ “bệnh” của phu nhân giống Cửu Hoàng thúc, chỉ cần muốn là có thể tốt lên, mà bệnh nhân kia của nàng, không biết có phải là bệnh nan y không, nhưng có thể khẳng định, trong vòng mười lăm ngày chắc chắn không chữa được.

“Nếu Tô tiểu thư và Phượng tiểu thư cũng không có ý kiến, bây giờ có thể khám và chữa bệnh cho bệnh nhân rồi, đương nhiên, các ngươi chỉ có thời gian một khắc.

” So tài y thuật mười lăm ngày, đương nhiên không có khả năng nhóm thái tử bồi Phượng Khương Trần và Tô Quán mỗi ngày, ngoại trừ hôm nay, bốn người bọn họ sẽ thay phiên bồi Phượng Khương Trần và Tô Quán tiến cung, là giám thị cũng là trọng tài.

Phượng Khương Trần gật đầu, đi tới trước mặt thiếu niên số chín, lấy bao tay và khẩu trang từ trong túi ra đeo lên, khụ khụ… Thiếu niên này bị bệnh nhưng không nhìn ra là bệnh gì, dù vì tốt cho bệnh nhân hay vì tốt cho mình, Phượng Khương Trần đều cảm thấy mình phải chú trọng vệ sinh, vi khuẩn gây bệnh gì gì đó là thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Ngươi tên gì?” Phượng Khương Trần vừa mang bao tay, vừa nói, giọng nói vẫn lạnh lùng không có tâm tình, dáng vẻ giải quyết công việc.

“Chuyện này liên quan đến chuyện ngươi xem bệnh cho ta sao?” Thiếu niên số chín rõ ràng không phải một người hiền lành, ngay trước mặt đám người thái tử mà dám không cho Phượng Khương Trần mặt mũi.

“Có, ngươi là bệnh nhân của ta, ngươi giao tính mạng và sự khoẻ mạnh cho ta thì phải tin tưởng ta, hơn nữa phải tin tưởng ta, chỉ có vậy ta mới có thể tiếp tục chữa trị cho ngươi.

Bệnh nhân sẽ không chọn đại phu mà mình không tin tưởng, đồng dạng đại phu cũng không nguyện ý chữa trị cho bệnh nhân không tin mình.



Bệnh nhân không tin đại phu, làm sao biết phối hợp với đại phu để chữa trị, một bệnh nhân không phối hợp thì có là thần Đại La cũng vô ích, huống chi nàng không phải thần Đại La.

Đôi mắt u tối của thiếu niên lóe lên một ánh sáng rất nhỏ, hàng mi dài ngước lên, nghiêm túc nhìn Phượng Khương Trần, vô cùng trang trọng nói: “Ta không thể nói cho ngươi biết ta họ gì, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết tên ta là Hạo Đình.


“Hạo Đình, ta nhớ rồi.

” Phượng Khương Trần gật đầu, nhìn ra được thiếu niên gọi là Hạo Đình này rất không bình thường.

Trên thực tế, các thái y chọn ra mười bệnh nhân đều rất không bình thường, nhưng Phượng Khương Trần cũng không có ý định hỏi thăm thân phận của đối phương, bọn họ chỉ là có quan hệ chữa bệnh, xây dựng cơ sở tin tưởng là được…
Đối với bệnh nhân, không thể đặt quá nhiều tình cảm, nếu không người tổn thương chính là mình, đây là nguyên tắc của Phượng Khương Trần.

Không phải nàng máu lạnh vô tình, thật sự là người và vật đáng nhận được sự đồng tình trên thế gian này rất nhiều, nàng không biến bản thân giống như Lâm muội muội, cả ngày ủ dột u sầu, nước mắt chảy không ngừng, đã quen sinh lão bệnh tử, còn gì tốt đẹp mà nàng không thấu…
Phượng Khương Trần đeo khẩu trang vào, không nói cũng không để ý tới sự mong đợi và hy vọng trong mắt Hạo Đình, không kiểm tra nàng không thể hứa hẹn bất cứ điều gì với bệnh nhân.

Thời gian có hạn, Phượng Khương Trần bắt mạch sau cùng, trước tiên làm kiểm tra căn bản cho Hạo Đình, đương nhiên, túi y tế thông minh của nàng đã mở ra từ lâu, không phải nàng ỷ lại vào dụng cụ, quả thực là có vài bệnh không thể thấy bằng mắt thường được, hơn nữa bệnh nhân trước mặt này cũng không hợp tác cho lắm.

Phượng Khương Trần kiểm tra đồng tử, chất da của Hạo Đình, rồi cẩn thận nghe nhịp tim, nhịp thở của hắn, hỏi hắn khó chịu chỗ nào và thói quen ăn uống ngày thường.


Từ lời Hạo Đình nói, cộng thêm kinh nghiệm lâm sàng của bản thân, Phượng Khương Trần biết mình đụng phải phiền phức rồi, cuộc so tài này có thắng hay không chỉ là vấn đề nhỏ, có thể chữa khỏi cho Hạo Đình hay không mới là vấn đề lớn…
“Hạo Đình công tử, ta muốn lấy máu của ngươi.

” Phượng Khương Trần không cho Hạo Đình cơ hội nói, lấy một cây châm nhỏ trong hòm thuốc ra, châm vào một đầu ngón tay Hạo Đình.

Hạo Đình bị đau, nhưng không di chuyển, mặc cho Phượng Khương Trần lấy máu, hàng mi dày dài nhẹ chớp, đợi Phượng Khương Trần cho máu vào cái bình nhỏ trong suốt xong, Hạo Đình mới hỏi: “Phượng đại phu, ta bị bệnh gì?” Cho đến tận giờ vẫn chưa có người nào chẩn ra bệnh của hắn.

“Tạm thời chưa biết, chờ ta về kiểm tra máu của công tử xong mới có thể kết luận.

” Phượng Khương Trần đóng kín hòm thuốc, tháo bao tay và khẩu trang, nhét vào túi y phục, Hạ Vân lập tức cầm một cái khăn lông ướt tiến lên, cẩn thận lau sạch mười ngón tay của Phượng Khương Trần.

Nha hoàn nhanh nhẹn, thậm chí ngay cả thói quen nhỏ này của nàng cũng biết, người của cửu vương phủ thật không đơn giản.