Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1141





Thì ra tin đồn là thật, Cửu hoàng thúc thật sự cướp đi trong sạch của Tú nhà các nàng.

Hận!
Đồng Dao nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, giống như muốn giết người.

Đây là huỷ hoại Tú của các nàng!
Ba nữ vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cái gì cũng không biết, Đồng Giác và Đông Tinh bưng nước ấm tiến vào, nhìn thấy năm người ngây ngốc, đang muốn mở miệng hỏi làm sao vậy, vừa ngẩng đầu thì thấy dấu vết trên người Phượng Khương Trần, hai người miệng há to, hồi lâu cũng không tỉnh táo được, chậu nước trong tay Đồng Giác “rầm” một tiếng rớt xuống.


“A…” Cả người bị dính nước nóng, Đồng Giác kêu to, người trong nhà lúc này mới lấy lại tinh thần, Tôn Tư Hành vội vàng tiến lên, cầm lấy cái áo ngoài, che khuất dấu hôn trên người Phượng Khương Trần, lạnh giọng nói với sáu nha hoàn: “Nhớ kỹ, các ngươi không thấy được gì cả, nếu như để ta biết chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, ta sẽ cho đám các ngươi sống không bằng chết.


Tôn Tư Hành vẫn luôn ôn nhu dịu dàng, Đồng Giác và Đồng Dao chưa từng thấy dáng vẻ tàn nhẫn như vậy của Tôn Tư Hành, sợ tới mức liên tục gật đầu.

Xuân Hạ Thu Đông không biết rõ về Tôn Tư Hành, nhưng ấn tượng đầu tiên về Tôn Tư Hành đều giống nhau, đây là một nam tử ôn nhu hướng nội, thậm chí có hơi nhát gan, nhưng không ngờ rằng nam tử này vì bảo vệ người mình phải bảo vệ, cũng sẽ hóa thành ma, nói ra lời tàn nhẫn.

“Tôn công tử yên tâm, nô tỳ biết nên làm thế nào, tuyệt đối không sẽ gây thêm phiền phức cho Tú.

” Sáu nha hoàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng bảo đảm.

Khuôn mặt Tôn Tư Hành không cảm xúc lên tiếng, ý bảo Xuân Họa búi hết tóc của hắn ta lên, không để cho tóc gây trở ngại đến công việc của hắn ta.

Tôn Tư Hành ngồi ở trên ghế, trái tim nhảy nhót lung tung, hắn ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng hắn ta không hối hận.


Cha mẹ hắn ta đi rồi, hắn ta cần phải bảo vệ sư phụ cho tốt, sư phụ là người thân duy nhất của hắn ta, vì sư phụ cho dù có hóa thành ma, hắn ta cũng không hối hận.

Tiếp theo không có ai dám nhắc tới dấu hôn trên người Phượng Khương Trần nữa, Tôn tư Hành cầm ngân châm, châm ba châm ở sau lưng Phượng Khương Trần, lại châm hai châm ở trước ngực nàng.

Lúc chỗ trái tim được châm xuống, máu chảy trên cổ của Phượng Khương Trần ngừng lại, Tôn Tư Hành lấy châm ở sau lưng ra, châm chỗ trái tim không có động tới.

Tôn Tư Hành nhẹ nhàng thở ra, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, như hai người hoàn toàn khác nhau với người tàn nhẫn lúc nãy, nhưng sáu nha hoàn lại không dám xem thường hắn ta.

Xuân Họa đúng lúc đi lên giúp Tôn Tư Hành lau mồ hôi trên trán, Tôn Tư Hành không từ chối.

Máu ngừng chảy, có thể bắt đầu rửa sạch miệng vết thương, người bị vết thương bên ngoài đầu tiên, thứ hai, thứ ba mà Tôn Tư Hành trị đều là Phương Khương Trần, tuy rằng kinh nghiệm của hắn ta không phong phú, nhưng tay nghề lại khá lão luyện, không kém hơn Phượng Khương Trần chút nào.

Rửa sạch máu, lộ ra miệng vết thương dữ tợn, miệng vết thương rất sâu, da thịt bị nước sát trùng rửa sạch qua trắng trạch, cũng không biết kiếm kia chém thế nào, miệng vết thương từ bên ngoài nhìn vào rất xấu xí.


Tôn Tư Hành chau mày, vừa rửa sạch miệng vết thương vừa thầm nghĩ, miệng vết thương sâu như vậy có thể để lại sẹo hay không? Dược Tô Vân Thanh đưa tới lần trước cũng dùng hết rồi, không biết còn có thể nhận được nữa hay không.

Sư phụ dù sao cũng là nữ tử, trên cổ để lại vết sẹo giống như con rết, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nàng, không nói cái khác, chỉ nói tới riêng Cửu hoàng thúc đó.

Có vết sẹo này, Cửu hoàng thúc nếu như chán ghét sư phụ, sư phụ phải làm sao bây giờ? Sư phụ hiện tại chính là người của Cửu hoàng thúc.

Nghĩ đến đây, Tôn Tư Hành thầm hận Cửu hoàng thúc hành sự bừa bãi, không màng tới sống chết của sư phụ hắn ta, Cửu hoàng thúc chẳng lẽ không biết, trong sạch quan trọng cỡ nào với một nữ tử sao?
Cho dù Cửu hoàng thúc muốn cưới sư phụ, nhưng sư phụ đã mất trinh tiết, cũng không thể nào trở thành thê tử của Cửu hoàng thúc.