Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1152





Mấy vị hoàng tử cũng biết mình nên rời đi, tuy ngoài mặt không có gì nhưng ai cũng biết ngày hôm nay náo loạn không mấy vui vẻ.

Nhị hoàng tử dẫn đầu, những người khác cũng chuẩn bị rời đi, nào ngờ, vừa đứng đã nghe người đến báo: “Cửu hoàng thúc đến!”
Cửu hoàng thúc thật sự đích thân tới đây?
Một tia sáng lóe lên trong mắt bọn họ, tất cả đều quét mắt liếc nhìn về phía Phượng Khương Trần, chỉ thấy vẻ mặt Phượng Khương Trần rất bình tĩnh, tựa hồ đã biết việc này từ lâu.

Phượng Khương Trần liền đứng dậy, theo các vị hoàng tử ra ngoài nghênh đón Cửu hoàng thúc, mà mịch ly ở trên bàn, Phượng Khương Trần ngay cả liếc nhìn một cái cũng không thèm, dường như không hề có ý định đeo nó lên.


“Phượng cô nương, ngươi có muốn đeo mịch ly lên không?” Tâm tư Đông Lăng Tử Thanh tỉ mỉ hơn những người khác.

Dung mạo của nữ tử là điều quan trọng, không cần biết thái độ của Cửu hoàng thúc đối với Phượng Khương Trần như thế nào, nhưng bộ dạng khó coi này của Phượng Khương Trần mà bị Cửu hoàng thúc nhìn thấy cũng không tốt.

“Đa tạ điện hạ, không cần đâu.

” Phượng Khương Trần nhẹ cười với Đông Lăng Tử Thanh, ít đi một phần lạnh lùng và xa cách.

Phượng Khương Trần biết rõ, vị Thanh Vương điện hạ này giúp nàng có mục đích, nhưng nàng rất khâm phục sự thông minh của đối phương, ít nhất hắn ta cũng hiểu nàng không cần phải dựa dẫm vào Cửu hoàng thúc.

Đông Lăng Tử Thanh khẽ cười, dùng ánh mắt tán dương nhìn nàng.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hoàn toàn không có chút sợ hãi, trong lòng cũng hiểu mình và đối phương là cùng một loại người, dã tâm không lớn, chỉ có điều thân phận không cho phép làm mà thôi.

Không tới nửa tháng, Cửu hoàng thúc đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt ốm yếu, đôi môi nhợt nhạt, y phục dường như rộng ra vài phần, mặc lên người có cảm giác trống rỗng, nhưng cũng may phong thái vẫn không hề suy giảm.


Cửu hoàng thúc nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không xem ai ra gì, khi đi lướt qua người Đông Lăng Tử Thanh, hắn dừng lại, trầm ngâm liếc nhìn Đông Lăng Tử Thanh.

Trước khi Đông Lăng Tử Thanh kịp nhìn thấy ánh mắt của Cửu hoàng thúc thì hắn đã đảo mắt sang hướng khác, chuẩn xác rơi vào người Phượng Khương Trần, nói đúng hơn là vết thương trên cổ nàng.

Đây là lần đầu tiên Cửu hoàng thúc nhìn thấy miệng vết thương của Phượng Khương Trần, hắn kìm nén xúc động muốn đưa tay chạm vào cổ nàng, sau đó bước vào đại sảnh: “Tất cả vào đi.


Cửu hoàng thúc vừa ngồi xuống ghế đã không ngừng ho khan, thái giám thấy vậy liền lập tức bưng lên một ly trà nóng, nhìn ly trà, đoán chừng là Cửu hoàng thúc mang theo.

Cửu hoàng thúc thật sự bệnh rồi.

Phượng Khương Trần là người cuối cùng bước vào, nàng chọn một vị trí hẻo lánh, ít ai quan tâm để đứng.

Một đống hoàng tử hoàng tôn như vậy, làm gì có chỗ cho nàng ngồi.

Cửu hoàng thúc ho cả buổi, sắc mặt đỏ bừng, sau đó mới dừng lại, đưa tay chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: “Khương Trần, nàng cũng ngồi đi.



Chỗ duy nhất còn trống trong đại sảnh lúc này là vị trí chủ vị bên cạnh Cửu hoàng thúc: “Đa tạ Cửu hoàng thúc, Khương Trần đứng đây là được rồi.


“Bản vương bảo nàng ngồi xuống.

” Cửu hoàng thúc nhìn về phía Phượng Khương Trần, nhưng Phượng Khương Trần đã sớm cúi đầu, bỏ lỡ ánh mắt của hắn.

Lần này, Phượng Khương Trần không từ chối nữa, cùng ngồi ngang hàng với Cửu hoàng thúc, bỏ qua vết thương trên cổ Phượng Khương Trần, nam uy nghiêm, nữ ung dung, quả thật rất xứng đôi.