Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1155





Phượng Khương Trần và Cốc chủ Thần y cốc vốn là người quen cũ, hai bên gặp lại cũng không mấy xa cách, Cốc chủ Thần y cốc rất hứng thú với thủ pháp khâu của Phượng Khương Trần, mà Phượng Khương Trần cũng rất cần ông ta giúp nàng loại bỏ hết sẹo ở cổ.
Là nữ nhân, không ai không yêu cái đẹp, Phượng Khương Trần một chút cũng không muốn trên cổ mình có một vết sẹo dữ tợn như vậy.
Một già một trẻ đạt được thỏa thuận, vạn phần hòa hợp.


Cốc chủ Thần y cốc hiểu biết rộng, không những ông ta có thể chấp nhận được phương pháp điều trị mới lạ của Phượng Khương Trần mà còn suy luận từ một ra ba, bởi vì chuyện con mắt của Vương Cẩm Lăng, trong khoảng thời gian này Cốc chủ Thần y cốc dùng không ít công phu nên có chút ít kinh nghiệm.
“Theo lý mà nói, việc thay phận bị tổn thương bằng một bộ phận khác là hoàn toàn khả thi.

Ví dụ như Tây Lăng thái tử bị thương ở bắp chân, chỉ cần thay chân của một người khỏe mạnh vào thì có thể giống như người bình thường.” Cửu hoàng thúc đã dùng việc Tây Lăng Thiên Lâm bị thương ở chân để mời ông ta đến đây.
Cốc chủ Thần y cốc nhìn thấy chân giả mà Phượng Khương Trần đã lắp cho Tây Lăng Thiên Lâm, hai mắt liền rực sáng, hận không thể cắt ra lần nữa, cẩn thận nghiên cứu một phen.

Sau đó, ông ta hỏi Phượng Khương Trần liệu còn bộ nào khác không, Phượng Khương Trần biết bộ chân giả này sẽ mang đến phiền phức nên lập tức nói bộ chân giả mà sư phụ để lại cho nàng, chỉ có một bộ duy nhất.
Trong lòng Cốc chủ Thần y cốc cảm thấy khó chịu, Phượng Khương Trần không có, ông ta còn có thể làm gì, hỏi lại, sư phụ Phượng Khương Trần cũng chết mất rồi.
Phượng Khương Trần cười như gà mổ thóc, liên tục gật đầu: “Theo lý thuyết thì đúng, còn thực tế thì sao? Nếu dùng phương pháp của ngươi, muốn chữa khỏi cho Tây Lăng Thiên Lâm thì phải lấy đi hai chân của một người khỏe mạnh, như vậy há chẳng phải sẽ thêm một người tàn tật đấy ư, dùng hay không dùng phương pháp này cũng không có gì khác nhau.”

Đây là sự khác biệt giữa bác sĩ và một tên điên, cuồng nghiên cứu y học.

Phượng Khương Trần nàng là một người rất thực dụng, tuy tay đã nhuốm không ít máu nhưng sẽ không sử dụng cách hủy thành Đông, bổ thành Tây này để cứu người.
Phượng Khương Trần không thể phạm phải sai lầm tương tự, nếu mv chuyện lặp lại, chỉ sợ rằng nàng sẽ không bao giờ có thể cầm dao phẫu thuật được nữa…
“Sao lại không có gì khác biệt, đây gọi là sự tiến bộ của y thuật.

Sau khi áp dụng liền có thể thu được nhiều lợi ích hơn, chẳng hạn như thay tim, gan, phổi, miễn là thành công thì khi về già, ngươi thay tim hay phổi của những người trẻ tuổi vào, mặc dù không thể trường sinh bất lão nhưng có thể sống thêm mười năm, thậm chí hàng trăm năm.”
Đôi mắt Cốc chủ Thần y cốc nóng rực, không để ý sắc mặt Phượng Khương Trần đã thay đổi, hăng say nói: “Phượng Khương Trần, nhìn ngươi chữa khỏi con mắt cho Vương Cẩm Lăng và cái chân bị gãy của Tây Lăng Thiên Lâm, ta biết ngươi có nghiên cứu qua phương diện này, cùng ta trở về Thần y cốc, ở đó có rất nhiều bệnh nhân, hơn nữa còn có rất nhiều loại thuốc cho ngươi nghiên cứu, một khi thành công, chúng ta sẽ được lưu danh thiên cổ.”
“Không, không phải như vậy…” Phượng Khương Trần càng nghe, sắc mặt càng khó coi, hai mắt nàng trừng to, không dám tin nhìn Cốc chủ Thần y cốc.

“Phượng Khương Trần, ngươi sao vậy?” Cốc chủ Thần y cốc khó hiểu, nắm chặt tay Phượng Khương Trần, chỉ cảm thấy hai tay nàng lạnh ngắt, giống như không hề có chút nhiệt độ nào.
“A…” Phượng Khương Trần hét lên một tiếng, nàng đẩy Cốc chủ Thần y cốc ra, không ngừng lùi về sau, nhìn dáng vẻ dường như vô cùng sợ hãi.
Cốc chủ Thần y cốc cảm thấy khó hiểu, ông ta đâu có nói sai, nhưng nhìn vẻ mặt Phượng Khương Trần tràn đầy sự phòng bị khiến ông ta không dám tiến lên.
Khi Cửu hoàng thúc bước vào liền thấy vẻ mặt Phượng Khương Trần sợ hãi, ngồi co ro trong góc, như thể nàng đang rất hoảng sợ… Cửu hoàng thúc biến sắc, nhanh chóng bước tới hất Cốc chủ Thần y cốc ra, sau đó ôm Phượng Khương Trần vào lòng.

Trong một tháng ở Tây viện, thú vui duy nhất của Cửu hoàng thúc là ôm Phượng Khương Trần vào lòng, đáng tiếc… Người bên cạnh Phượng Khương Trần lại phòng hắn như phòng sói, hơn nưa , sau khi cơ thể hồi phục thì luôn bị công vụ quấn thân, một tháng ở Tây viện cũng không có nhiều cơ hội có thể ôm nàng.