Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1157





Nàng đã từng làm một công cụ như vậy, hai tay nàng nhuốm đầy máu tươi của những kẻ vô tội.

“Yên tâm, có ta ở đây, không ai dám biến nàng thành một công cụ.

” Cửu hoàng thúc không biết Phượng Khương Trần đã trải qua chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, chắc hẳn trải qua một số chuyện, bằng không thì ánh mắt của nàng cũng không phức tạp như vậy, bi thương như vậy.

“Còn ngài thì sao? Ngài không muốn sống lâu trăm tuổi à?” Ánh mắt Phượng xao nhãng, nụ cười bên khóe miệng cũng mờ ảo đến hư vô.


Ở thời cổ đại, để làm được đến bước này rất khó, dù cho làm việc này không khó ở thời hiện đại, Phượng Khương Trần từng bị vị bác sĩ mà mình rất sùng bái lừa đến một viện nghiên cứu, viện nghiên cứu đó chuyên dùng để cấy ghép nội tạng và phát triển phương hướng nuôi cấy.

Bọn họ cho từng lô nội tạng vào dung dịch nuôi cấy, dùng các loại dược vật khác nhau để nuôi dưỡng, cải tạo, để chúng phù hợp với cơ thể người sắp cấy ghép mà không bị đào thải.

Ban đầu, nàng còn cho rằng cuộc nghiên cứu này vì lợi ích chung của nhân loại, thông qua cuộc nghiên cứu này có thể giảm bớt sự đào thải nội tạng của cơ thể và tăng tỉ lệ thành công, nhưng… Khi Phượng Khương Trần vô tình đột nhập vào tầng hầm của viện nghiên cứu, nàng mới biết được… những nội tạng bị ngâm trong dung dịch nuôi cấy đều lấy từ trên người người sống, nguyên một đám người sống đột nhiên bị lấy đi hết lục phủ ngũ tạng rồi được ném thẳng vào lò hỏa thiêu.

Những người đó, nằm dưới chân nàng khóc lóc van xin, van xin nàng buông tha cho bọn họ, bọn họ không muốn chết chứ đừng nói đến việc moi lục phủ ngũ tạng khi còn đang sống sờ sờ.

Nhưng nàng thì sao? Nàng sợ hãi đến mức chỉ biết bỏ chạy, cái gì cũng không làm được… Viện nghiên cứu kia không phục vụ cho những người bình thường, chỉ dành riêng cho những đại lão cấp quốc tế, phục vụ cho những người có quyền có thế, giúp họ loại bỏ phần nội tạng đã cũ kỹ của mình và thay thế bằng nội tạng trẻ hơn, có sức sống hơn để kéo dài tuổi thọ.

Trường sinh bất tử, đây là một chủ đề muôn thưở, bắt đầu từ thời Tần Thủy Hoàng đến nay, không một người quyền cao chức trọng nào có thể thoát khỏi sự cám dỗ của nó.

Nàng vốn nghĩ mình đã chôn vùi trải nghiệm này, không ngờ… Những lời của Cốc chủ Thần y cốc lại khiến cho nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng nàng bật ra ngoài.


Nàng sợ, sợ một ngày nào đó sẽ quay lại khoảng thời gian như trước, vì quyền quý mà cướp đi tính mạng của những người vô tội…
Đã là người thì không ai không muốn sống lâu trăm tuổi, Cửu hoàng thúc cũng là người, đương nhiên muốn bản thân có thể sống thêm vài năm, nhưng điều đó không có nghĩa hắn đồng ý với đề nghị của Cốc chủ Thần y cốc, dùng cách cướp đoạt mạng sống của người khác để kéo dài tính mạng của mình.

Đông Lăng Vũ Cửu thích sạch sẽ, hắn không cách nào chấp nhận được có đồ vật của người khác trên người, cho dù là để kéo dài mạng sống cũng không được.

Mà những thứ này để mình Cửu hoàng thúc biết là được rồi, hắn không có ý định nói với Phượng Khương Trần.

Bởi vì hắn biết rõ điều mà Phượng Khương Trần muốn hỏi không phải là hắn có muốn sống lâu trăm tuổi hay không, mà là lo lắng nàng sẽ trở thành công cụ cho người khác lợi dụng hoặc là trở thành công cụ của hắn.

Cửu hoàng thúc xoa xoa đỉnh đầu Phượng Khương Trần, nhìn sợi tóc nhẹ cong trong bàn tay khiến lòng hắn cũng mềm nhũn ra, khi tâm trạng của Phượng Khương Trần bình tĩnh lại, Cửu hoàng thúc mới nói khẽ: “Phượng Khương Trần, có phải nàng đã quên bản vương từng nói gì với nàng rồi không.


“Lời ngài từng nói? Nói cái gì?” Phượng Khương Trần nhìn Cửu hoàng thúc với vẻ mặt khó hiểu, là nàng muốn hỏi Cửu hoàng thúc, sao bây giờ lại trở thành Cửu hoàng thúc hỏi nàng rồi.


“Bản vương từng nói với nàng, người có thực lực thì âm mưu hay dương mưu đều không là gì cả, ngay cả Thôi gia mà nàng còn không sợ thì bây giờ sợ cái gì.

” Lúc nghe Phượng Khương Trần muốn đối đầu với Thôi gia, hắn vừa vui mừng vừa tự hào, rốt cuộc thì Phượng Khương Trần của hắn cũng trở nên cường thế rồi, cuối cùng đã có dũng khí chống lại với đại gia tộc.

Phượng Khương Trần hiện tại có năng lực hay không không quan trọng, nhưng nếu như dũng khí để chiến một trận đấu cũng không có thì thật đáng buồn.

“Không giống nhau.

” Chuyện của Thôi gia căn bản không thể sánh với vấn đề thay nội tạng, đặc biệt là để kéo dài tuổi thọ.