Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1181





“Đương nhiên là thật, loại chuyện này ta sao có thể lừa nàng được, nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, cũng là người cuối cùng.


“Người đầu tiên thì ta tin, người cuối cùng thì có hơi ảo đấy, nếu như ta bất hạnh chết sớm, hoặc là ta chết sớm hơn huynh, khó không nếu kiếp sau huynh chỉ có một mình, không tìm nữ nhân khác à?” Cửu hoàng thúc có si tình như vậy à? Nàng sao lại không phát hiện ra, chẳng lẽ nàng đào được đồ quý.

Nam nhân như vậy, dường như đã tuyệt chủng, lời này của Cửu hoàng thúc hẳn là chỉ nói cho có thôi đi?
Phượng Khương Trần không thể nào xác định được thầm nghĩ.

“Đừng nói bậy, cái gì mà chết với không, nàng sẽ không chết sớm hơn ta đâu.


” Cửu hoàng thúc ôm chặt người, không biết vì sao, nghe được lời này, trong lòng hắn có một loại dự cảm không tốt, có thứ gì đó lan tràn trong ngực hắn, rầu rĩ, chỉ có ôm chặt Phượng Khuynh Trần hắn mới có thể an tâm một thoáng.

“Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, không ai có thể bất tử, sớm muộn gì có một ngày ta cũng sẽ chết, ta cũng chỉ nói có thể, có thể chết sớm, đây là giả thiết.

” Chỉ cần không phải chết uổng, Phượng Khương Trần đều có thể tiếp nhận, trường sinh bất tử, kia không phải yêu quái à.

“Nói như vậy cũng có đạo lý, vậy nếu như ta chết sớm hơn nàng, vậy nàng sẽ làm sao?” Lời giải thích của Phượng Khương Trần khiến cho lòng Cửu hoàng thúc yên tâm một chút, chẳng qua là có bóng ma trong lòng, nhất thời không thoát khỏi được.

Phượng Khương Trần không cần suy nghĩ gì nói: “Nếu như huynh chết sớm hơn ta, ta nhất định sẽ quên huynh đi, tìm một người tốt hơn huynh, sau đó trải qua tháng ngày tươi đẹp, khiến cho huynh hối hận muốn chết thêm lần nữa.


Phượng Khương Trần ngửa cổ kiêu ngạo, vốn tưởng rằng nghe thấy được câu trả lời của nàng, Cửu hoàng thúc sẽ tức giận, lại không ngờ Cửu hoàng thúc sau khi trầm mặc một lúc lâu, gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Như vậy thì ta yên tâm, nếu thực sự có một ngày kia, ta hy vọng nàng có thể làm như vậy.

Ta không hy vọng nàng bởi vì ta chết mà thương tâm đau khổ.


Hắn làm những chuyện như vậy, một lần vô ý, chính là vạn kiếp bất phục, không thành công sẽ xả thân, Phượng Khương Trần nếu thật sự có thể sau khi hắn chết mà quên đi hắn, như vậy giây phút chết đi kia, hắn cũng sẽ không tiếc nuối điều gì.


Tuy rằng, chỉ cần tưởng tượng đến Phượng Khương Trần và nam nhân khác ở bên nhau, lòng hắn đã đau đến không thở được, nhưng hắn vẫn hy vọng sau khi hắn chết Phượng Khương Trần có thể tìm một người yêu nàng, hắn không thể cho Phượng Khương Trần hạnh phúc, hy vọng người khác có thể cho.

Phượng Khương Trần ngẩn ra: “Huynh nói bậy cái gì đó, nào có dễ chết như vậy, kẻ xấu sống lâu, người tốt chết sớm, chúng ta đều là họa lớn.


Mũi Phượng Khương Trần đau xót, đấm vào ngực của Cửu hoàng thúc: “Huynh yên tâm đi, cho chúng ta sẽ sống tới ngàn năm, cũng sẽ không chết sớm được, ta là một đại phu xuất sắc, có ta ở đây, huynh muốn chết cũng không phải chuyện dễ dàng.

Chúng ta đều sẽ sống tốt, sau đó, sẽ bên nhau chầm chậm đến già.


Lúc này đây, Phượng Khương Trần chủ động ôm lấy Cửu hoàng thúc, ở trong lòng ngực hắn tìm một vị trí thoải mái: “Chỉ cần huynh không phụ ta, ta chắc chắn bên huynh chầm chậm đến già.


Không nói yêu, lại còn khắc sâu hơn cả yêu.

“Được, chúng ta bên nhau chầm chậm đến già.

” Cửu hoàng thúc hôn lên đỉnh đầu của Phượng Khương Trần, hai mắt lấp lánh tỏa sáng.


Lời êm tai nhất trên đời này, không phải ta yêu ngươi, mà là ta sẽ bên ngươi chầm chậm đến già.

“Ừm, sẽ, sẽ có ngày như vậy.

” Chỉ cần ngươi không phụ ta, nhất định sẽ có ngày như thế, bởi vì Phượng Khương Trần tuyệt đối sẽ không phụ ngươi.

Phượng Khương Trần cọ nhẹ lồng ngực của Cửu hoàng thúc, ngáp một cái: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngủ, có chuyện gì sáng mai lại nói.


Hai người ôm nhau mà ngủ, ấm áp mà tươi đẹp.

Chỉ là, cảnh đẹp này quá ngắn ngủi, lúc Phượng Khương Trần tỉnh lại, phát hiện trên giường chỉ còn một mình nàng, trong lòng có chua xót nói không thành lời.