Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1202





“Thế nào? Không dám sao?” Cửu hoàng thúc lạnh lùng liếc mắt nhìn Thủ lĩnh thị vệ một cái, Thủ lĩnh thị vệ sợ tới mức cuống quít bò dậy, hướng về phía Cửu hoàng thúc chắp tay: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.


Cửu hoàng thúc hài lòng gật đầu: “Cứ việc đi làm thoải mái nếu xảy ra chuyện gì có bổn vương chịu trách nhiệm.



“Vâng.

” Thủ lĩnh thị vệ nghe xong, giọng điệu thay đổi, hoàn toàn tin tưởng.

Có những lời này, hắn còn sợ cái gì.

“Nhớ kỹ, Thú Uyển chỉ được phép vào không cho phép ra, cho dù là Thái Tử cũng không được, ai trái mệnh sẽ giết không tha, bổn vương muốn Thú Uyển này, một con ruồi bọ cũng không bay ra được.

” Cửu hoàng thúc không bao giờ cho phép những người kia hãm hại Phượng Khương Trần dưới tầm nhìn của hắn mà không cần trả giá.

“Thuộc hạ hiểu rồi, mong Cửu hoàng thúc yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ tốt Thú Uyển.


Với sự quyết đoán và hay nóng giận của chủ nhân, người làm việc dưới trướng cũng sẽ có niềm tin, thủ lĩnh thị vệ hoàn toàn tin tưởng một trăm phần trăm…

Chuyện ngày hôm nay không thể bỏ qua được!
Dưới sự trị liệu tỉ mỉ của thái y, tình trạng của Dạ Diệp ngày càng tốt lên, sau nửa canh giờ Dạ Diệp mới có khí lực để đối phó với đám người của thái tử.

Mặc dù không có bằng chứng rõ ràng chính xác về việc Tô Quán gặp phải mãng xà nhưng thông qua lời khai của thị vệ đã phần lớn đoán được mọi chuyện như thế nào, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến Phượng Khương Trần, nhiều nhất thì Phượng Khương Trần may mắn thôi.

Từ lời nói của Tô Quán có thể đoán ra được, mãng xà sẽ xuất hiện ở khu vực săn bắn, Dạ Diệp và Tô Quán không thể thoát khỏi có liên quan, nhưng hiện tại tình trạng của cả hai người họ đều do mãng xà gây ra, chuyện này cũng không có cách nào điều tra, bọn họ chỉ cần chắc chắn rằng không phải bọn họ gây ra và bọn họ bị hãm hại là có thể thoát tội.

Nguyên Hi tiên sinh đã sớm thông minh tránh được nhưng Tây Lăng Thiên Lâm và Đông Lăng Tử Lãng lại không tránh khỏi, hai người không thể không cùng Thái Tử sự việc sau đó.

Dạ Diệp rất biết điều, Thái Tử vừa mở miệng, Dạ Diệp đã chủ động nhận lấy, đầu tiên là quyết liệt lên án Thú Uyển không an toàn thì mới xuất hiện chuyện như vậy, Đông Lăng lại không thể trốn tránh trách nhiệm.

Lời này cũng không sai, cho dù là trò do Dạ Diệp bày ra nhưng kia cũng là do Đông Lăng không phòng ngự tốt, để người ngoài có được cơ hội, Thái Tử cũng không còn lời nào để nói.

Sau đó, Dạ Diệp quay lại ám chỉ sự việc lần này là do ngoài ý muốn, may mắn được Thái Tử đến cứu chữa kịp thời, hắn Tô Quán đều không nguy hiểm tính mạng, chuyện này cứ như vậy và hắn sẽ không truy cứu.


Mặc dù bọn họ đều có thể đoán được, chuyện này là do Dạ Diệp và Tô Quán đuối lý, nhưng thật sự muốn điều tra kĩ, không thể nói rằng do Dạ Diệp và Tô Quán xui xẻo là được, Thái Tử tất nhiên sẽ không rước phiền toái, một điều nhịn chín điều lành, hơn nữa Phượng Khương Trần cũng không có xảy ra chuyện, cho nên khi Dạ Diệp vừa nói câu này, hắn lập tức đồng ý, định bỏ qua chuyện này và sự cố này chỉ là một tai nạn, là Tô Quán không cẩn thận trêu chọc đến mãng xà.

Đông Lăng Tử Lãng đứng ở một bên thầm thở dài, cố đè nén sự bất mãn trong lòng, cứ thế mà nhượng bộ Dạ Diệp một cách dễ dàng, làm Đông Lăng Thái Tử cho dù không thể vì Phượng Khương Trần để chiếm một chút ích lợi nhưng cũng phải chiến đầu vì Đông Lăng để chiếm chút lợi ích.

Cho dù bọn họ đuối lý nhưng cũng phải thể hiện là mình đúng, như vậy mới có thể khống chế Dạ Diệp, mà không phải để Dạ Diệp làm chủ cuộc trò chuyện rồi dẫn dắt bọn họ.

Quả nhiên, Dạ Diệp cùng Thái Tử sau đó nói về vụ việc của mãng xà, Dạ Diệp lại nhắc tới chuyện về Phượng Khương Trần: “Thái Tử điện hạ, sự tình mãng xà ta và Tô Quán không truy cứu, nhưng Phượng Khương Trần đối với biểu muội Tô Quán của ta bất kính, trước mặt mọi người đánh biểu muội ta, cũng không thể bỏ qua như vậy.