Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1211





Việc khác thì khoan hẵng để ý, trước tiên phải để hắn ta hạ sốt cái đã.

Phần còn lại thì để ngày mai lại nói.

Có giải độc đan của Huyền Y cốc ở đây thì Dạ Diệp phải gắng sức chống đỡ đến ngày mai cũng không thành vấn đề.
“Cửu Hoàng thúc, huynh hãy cho người thay cho Dạ thiếu chủ một bộ quần áo sạch sẽ với một cái chăn mới.


Một lát nữa cho Dạ thiếu chủ uống đan dược hạ nhiệt là được rồi.” Đan dược hạ nhiệt mà nàng nói chính là đan dược hạ sốt.

Trong tình huống này mà Dạ Diệp không dùng đan dược hạ sốt đúng lúc thì rất có thể dẫn đến sốt đến thiêu não luôn.
Về phần một thân y phục kia thì vẫn là nên mau chóng thay nhanh bộ khác thì hơn.

Đừng nói một người còn đang bị thương như Dạ Diệp đây, ngay cả một người khoẻ mạnh còn chịu không nổi nữa là.

Cửu Hoàng thúc cũng thật tàn nhẫn mà, có điều, nàng thích.
Phượng Khương Trần quay đầu, nở một nụ cười xán lạn với Cửu Hoàng thúc, thừa dịp mọi người không chú ý liền giơ ngón cái lên về phía hắn rồi dùng khẩu hình nói: “Làm tốt lắm, ta thích!”
Đây không phải là tỏ tình, đây chỉ là lời khen ngợi cùng khích lệ mà thôi, nhưng chẳng hiểu tại sao Cửu Hoàng thúc lại nghĩ sai lệch đi.
Oanh… Gương mặt Cửu Hoàng thúc nháy mắt liền đỏ bừng, thậm chí hai bên tai cũng đều đỏ.

Thái tử vẫn luôn chú ý đến hành động với biểu tình của Cửu Hoàng thúc, đột nhiên thấy Cửu Hoàng thúc trở nên như vậy, vội vàng quay mặt sang chỗ khác gãi gãi đâu, làm bộ như không có nhìn thấy nhưng trong lòng thì âm thầm thở dài.
Hắn ta đã quá xem nhẹ địa vị của Phượng Khương Trần trong lòng Cửu Hoàng thúc rồi, thế cho nên sai một li đi cả dặm, cũng không biết còn có cơ hội để hối cải nữa không.

“Khụ khụ…” Cửu Hoàng thúc vì muốn cố gắng che giấu sự xấu hổ của bản thân mà vội vàng ho nhẹ một tiếng, thanh âm giận giữ nói: “Còn đứng ngơ ở đó làm gì hả, không nghe thấy lời Phượng cô nương căn dặn sao, còn không mau đi làm đi.”
“Vâng.”
Ý cười trên mặt Phượng Khương Trần càng thêm đậm, nàng trừng trừng mắt với Cửu Hoàng thúc làm hắn không tự nhiên mà xoay người gãi gãi đầu, khoé miệng hơi giương lên, gương mặt lộ rõ nụ cười ngọt ngào, đứng ngơ ngơ ngác ngác…
Bộ dạng ngốc nghếch đó, nào giống vẻ thông minh bình tĩnh thường ngày chứ.

Đáng tiếc dáng vẻ ngơ ngác của Cửu Hoàng thúc lại như hoa phù dung sớm nở tối tàn, người khác cũng chỉ có trong mơ mới có thể nhìn thấy được thôi.
Vừa mới qua hai ba nhịp hô hấp, gương mặt Cửu Hoàng thúc lại khôi phục biểu tình như cũ, so với bình thường chẳng có khác biệt là bao.

Ngoại trừ Phượng Khương Trần với thái tử thì chẳng kẻ nào phát hiện ra điều dị thường này của Cửu Hoàng thúc.
Thị vệ rất nhanh liền mang đồ đạc tới phòng Dạ Diệp rồi thay cho hắn ta một thân y phục sạch sẽ hơn.
Theo lí mà nói thì với tình trạng này của Dạ Diệp thì nên để hắn ta ngâm nước nóng một chút có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng mà… Cửu Hoàng thúc không có nói, thị vệ đương nhiên sẽ không phí sức mà đi lấy lòng Dạ Diệp.

Trong thời điểm này thay cho Dạ Diệp hắn ta một thân y phục sạch sẽ đã là cho hắn mặt mũi lắm rồi.
Sau khi y phục, chăn chiếu được thay dọn xong xuôi, Dạ Diệp liền cảm thấy cả người mình thoải mái hơn rất nhiều, hắn ta cảm tưởng như mình được hồi sinh lại một lần nữa vậy.

Nhịn, nhịn, phải nhịn.

Hôm nay Cửu Hoàng thúc chiếm thế thượng phong, hắn ta phải nhẫn nhịn.
Lúc thi vệ bưng chỗ thuốc Phượng Khương Trần mới kê đến, Dạ Diệp cũng không rối rắm mà ngửa đầu uống cạn thuốc.

Mặc dù mùi vị cũng có chút giống hoàng liên, nhưng lại cho cảm giác có dòng nước ấm áp chảy xuống bụng khiến Dạ Diệp liền cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mình đều được giãn mở.
Khụ khụ, nước thuốc Phượng Khương Trần kê cho Dạ Diệp, vốn dĩ chỉ là dùng hoàng liên ngâm ra, thế nên đừng nói là giống, đây đích thực là nước hoàng liên rồi.
Dạ Diệp miệng lưỡi đều cảm thấy đắng ngắt, có mấy lần muốn mở miệng để Cửu Hoàng thúc phái người đem cho hắn ta một ly nước.

Nhưng lúc vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy biểu tình như biết rõ hết thảy của Cửu Hoàng thúc, lại thêm đôi mắt ẩn ẩn tia trào phúng khinh thường, thành ra Dạ Diệp chẳng nói ra được lời nào.