Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1224





Cửu Hoàng thúc cười, gật đầu: “Nàng nói không sai, mỗi hoàng tử của Đông Lăng đều có cơ hội.

Nghĩ lại thì bọn họ nên đến cảm ơn nàng, nếu không phải vì nàng thì bọn họ đã sớm hết màn, bỏ lỡ cơ hội cực tốt.”
Cửu Hoàng thúc nửa thật nửa giả nói, Phượng Khương Trần tức giận trợn mắt nhìn hắn, cảm tạ nàng, thế thì đám con cháu hoàng tộc kia không xé nàng ra đã may rồi.
“Huynh thì sao? Huynh có nghĩ đến vị trí kia lần nào chưa?” Phượng Khương Trần hiểu rõ Cửu Hoàng thúc có chí thiên hạ, nhưng nàng vẫn luôn nhịn không hỏi, dù sao thì thiên hạ là một thứ quá xa vời, còn vị trí kia thì lại có sự cám dỗ không hề nhỏ.
“Vị trí đó vốn chính là cho ta, ta cần gì phải nghĩ.” Cửu Hoàng thúc khinh thường nói, loại khinh thường đó giống như xuất phát từ những gì chân thật nhất trong lòng.


Hắn thật sự xem thường hoàng vị của Đông Lăng.
“Hả?” Phượng Khương Trần kinh ngạc giật mình, bật dậy khỏi người Cửu Hoàng thúc, mắt to chớp chớp… “Có gì mà phải kinh ngạc thế, theo di chỉ của tiên hoàng ta mới là thái tử.

Đương kim hoàng đế chẳng qua chỉ là đang nhiếp chính thay cho ta, đợi sau khi ta thành niên thì phải trao lại hoàng vị cho ta.

Nếu không nàng cho rằng vì sao Túc Thân Vương lại hết lần này đến lần khác giúp đỡ ta, đó là vì ông ta là người biết chuyện.” Cửu Hoàng thúc kéo người trở lại, dùng sức ôm thật chặt Phượng Khương Trần, tránh để Phượng Khương Trần lại chạy tiếp.
Noãn hương tích ngọc trong lòng, mặc dù không thể làm gì được nhưng hắn cũng đã thỏa mãn lắm rồi, có thể cơ hội được ôm Phượng Khương Trần vào lòng như thế này cũng không còn nhiều nữa.
“Vậy bây giờ là tình huống thế nào, huynh cũng đã thành niên từ lâu rồi mà?” Phượng Khương Trần ngơ ngác hỏi, cuối cùng cũng hiểu hoàng thượng vì sao lại trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ Cửu Hoàng thúc.

Hóa ra là vì cái ghế đó của ông ta vốn là của Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc chưa chết thì ông ta ngồi đâu có được yên.
“Ta muốn cái vị trí đó làm gì chứ, hoàng thượng nguyện ý ngồi thì cứ để ông ta ngồi đi, dù sao người biết chuyện cũng chẳng nhiều.” Cửu Hoàng thúc không thèm mảy may.

Ngồi trên vị trí đó, một chút tự do cũng không có, với lại hắn cũng không có đâu ra tinh thần và sức lực đi tiêu tốn mấy chục năm để chỉnh lại nội vụ Đông Lăng, đưa Đông Lăng thành cường quốc được.
Xem như hắn đưa Đông Lăng thành cường quốc thì sao chứ, ba nước còn lại cứ nhìn chằm chằm, nói không chừng hắn chẳng còn gì để làm luôn, Đông Lăng cứ thế bị ba nước còn lại diệt sạch.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, như bây giờ tốt hơn biết bao nhiêu chứ…
Liệp Ưng, bậc vương giả trên không, là một lính trinh sát tốt nhất ở không trung.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rời sao?
Có quá trùng hợp không?
Phượng Khương Trần chưa từng đến đại thung lũng Thái Lỗ Các, nhưng cũng đoán được phần nào tình huống nơi đó.

Ở gần phía bắc nơi có ít người đặt chân đến, đây nhất định là chốn hoang vu không lối đi.
Thung lũng lớn đến mức nào chỉ sợ người mấy đời ở quanh đó cũng không biết, muốn tìm người trong đó thì phải dựa vào vận may.

Vận may tốt thì một chút đã thấy, còn nếu không tốt thì nói không chừng mười ngày nửa tháng cũng không tì ra.

Phượng Khương Trần tin tưởng vào con người của Lam Cửu Khánh, y nói Cẩm Lăng đang ở trong đại thung lũng Thái Lỗ Các thì tám chín phần đang ở đó.

Nếu có Liệp Ưng hỗ trợ tìm kiếm thì tuyệt đối là làm ít công to.
Được rồi, Phượng Khương Trần thừa nhận bản thân đã động lòng, dù cho biết rõ thân phận của nam tử này không tầm thường, cách xuất hiện vô cùng kỳ lạ.

Nhưng để có thể mau chóng tìm được Vương Cẩm Lăng, nàng đánh cược…
Nhìn bóng dáng nam tử tiêu sái rời đi, Phượng Khương Trần cắn răng nói: “Được, ta đồng ý.

Ngươi đi cùng ta, nhưng trên đường đi ngươi nhất định phải nghe theo ta.”