Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1245





“Ta thật là ngu ngốc, Cẩm Lăng ta thật ngu ngốc đúng không, tự mình dọa mình ngươi rõ ràng còn sống, nhưng ta lại cho rằng ngươi đã chết, đem chính mình dọa chết khiếp.”
“Cẩm Lăng, ngươi xem ta thật đúng là không có trình độ, xử trí sự việc theo cảm tính như vậy thật không có đủ tư cách làm một bác sĩ, ta thậm chí còn không thể đánh giá được sinh tử.” Phượng Khương Trần cao hứng tự giễu nói.
Lau nước mắt trên mặt, Phượng Khương Trần trước tiên cho Vương Cẩm Lăng uống chút nước, sau đó lại khởi động túi trị liệu thông minh giúp Vương Cẩm Lăng làm kiểm tra toàn thân.
Quả nhiên giống như Phượng Khương Trần suy đoán ban đầu, thương tích trên người Vương Cẩm Lăng không nghiêm trọng, là do bị đói cùng khát quá độ dẫn tới các dấu hiệu sinh tồn đều suy yếu, việc cấp thiết nhất lúc này chính là nhanh chóng bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cho thân thể Vương Cẩm Lăng.


Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua thi thể bên chân, thi thể này đã có mùi thối, thân thể Cẩm Lăng hiện tại rất suy yếu, tuyệt đối không thể ở bên cạnh mấy khối thi thể này, nàng nhất định phải đem Cẩm Lăng mang ra ngoài.
Nếu là ngày thường, chỉ một mình nàng khẳng định không có cách nào ôm Cẩm Lăng đi ra ngoài, nhưng hiện tại Cẩm Lăng toàn thân trên dưới không tới ba lạng thịt, nàng chỉ cần nhẹ nhàng ôm một xíu là có thể bế người lên.
Một đại công tử sống trong nhung lụa, đã phải chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể ngắn ngủi trong vòng ba tháng lại có thể biến thành cái dạng này, làm Phượng Khương Trần thật đau lòng.
“Cẩm Lăng, không cần biết là ai chỉ với việc hắn ta bức ngươi đến nước này, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.

Chờ sau khi chúng ta trở về, ta lập tức tìm cho ra những người đó, làm cho bọn chúng biết đại công tử vang danh khắp thiên hạ không phải là quả hồng mềm ai cũng có thể chọc, chọc phải đại công tử ngươi đều phải trả giá đại giới.”
Phượng Khương Trần tìm một chỗ đất bằng, đem Vương Cẩm Lăng nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, lấy từ trong túi trị liệu thông minh ra đường glucose, chuẩn bị truyền dịch cho Vương Cẩm Lăng, sau khi điều chỉnh tốt bình truyền dịch Phượng Khương Trần lại từ trong túi trị liệu thông minh lấy ra vài món quần áo đắp lên người Vương Cẩm Lăng.

Phải mất một khoảng thời gian hơi lâu để dựng xong lều, Phượng Khương Trần liền đem Vương Cẩm Lăng chuyển vào bên trong lều trại, giúp Vương Cẩm Lăng lau người và thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

Nhìn bộ dáng của đại công tử hiện giờ, xương cốt nhô lên, toàn thân đều cấn người, Phượng Khương Trần trong mắt càng thêm đau lòng.
Trừ bỏ bộ dáng gầy yếu bên ngoài, trên người Cẩm Lăng còn có thương tích, cẳng chân bị gãy xương, hộ vệ đã xử lý qua loa một chút nhưng lại không đúng chỗ, Phượng Khương Trần mắt cũng không chớp một lần nữa đánh gãy xương cốt ở chỗ đó rồi tiến hành nối lại một lần nữa.
Nhìn Vương Cẩm Lăng đối mặt với cơn đau của việc gãy xương vậy mà một chút biểu tình trên khuôn mặt cũng không đổi, trong lòng Phượng Khương Trần chua xót đến khó chịu, hận không thể để chính mình chịu thay cho Vương Cẩm Lăng, đồng thời cũng tự trách mình không sớm chú ý tới sự việc của Cẩm Lăng, như vậy Cẩm Lăng cũng sẽ không bị đám người đó vây khốn ở chỗ này.
Đại công tử là người dù ta có đem cả thiên hạ dâng tới trước mặt hắn thì vẫn cảm thấy còn thiếu hắn, rốt cuộc là ai lại có thể ép người đến mức độ này, bọn họ như thế nào làm được, như thế nào có thể làm được như vậy!
Phượng Khương Trần cẩn thận dọn dẹp giúp Vương Cẩm Lăng, một tấc cũng không rời ở bên Vương Cẩm Lăng, nàng biết điều cần nhất bây giờ đối với Cẩm Lăng là phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cùng năng lượng cho thân thể hắn.


Sau khi Cẩm Lăng tỉnh lại nhất định sẽ cảm thấy đói, nhưng mấy ngày qua hắn đã bị đói quá mức khiến cho dạ dày cũng bị tổn thương, chỉ có thể ăn chút đồ ăn nóng dạng lỏng, trong tình hình này nàng biết đi đâu tìm đồ ăn nóng cho Cẩm Lăng đây.
Không còn cách nào khác Phượng Khương Trần đành lấy ra đèn cồn y tế để nấu ăn cho Cẩm Lăng.

Không biết lúc nào Vương Cẩm Lăng sẽ tỉnh, nên Phượng Khương Trần nhanh chóng bắt đầu động thủ, sau đó vẫn luôn dùng đèn cồn giữ ấm.
Nhiệt độ ban đêm trong núi giảm xuống rất thấp, Phượng Khương Trần sờ thấy nhiệt độ cơ thể của Vương Cẩm Lăng còn thấp hơn so với người bình thường, không có tí xíu do dự nào nàng liền đem Vương Cẩm Lăng ôm vào trong ngực, một mực ôm tới tận khi trời sáng.