Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1254





Không phải phụ nữ không muốn làm công việc ấy mà do thể lực và sức bền của bọn họ vốn thua kém nam giới, mang theo những thùng thuốc vừa lớn vừa nặng, hầu hết phụ nữ đều không thể chạy nhanh cũng như cầm cự được lâu khi ở trên chiến trường đầy nguy hiểm, lúc này họ cũng chỉ gây rắc rối thêm cho bạn đồng hành mà thôi.

Ở kiếp trước, để trở thành một bác sĩ quân y có trình độ đạt đủ yêu cầu đề ra, ngoài y thuật xuất chúng ra nàng thể chất và khả năng quân sự cũng rất tốt, tuy không thể so với một quân nhân xuất sắc nhưng cũng không thua kém một bình sĩ bình thường là bao, nếu không, nàng sẽ không tạo ra một ngoại lệ trong quân đội.

Ai cũng biết, trong quân đội tất cả đều là đàn ông còn trai, bọn họ đều không ưa gì một nữ bác sĩ, đối với họ bác sĩ nữ là một phiền toái, cho dù người ấy kia không quan tâm để ý nhiều vấn đề như vậy, dù họ hào phóng đến đâu, chắc chắn sẽ có một số chuyện không hay xảy ra.


Trong quá trình chiến đấu dã chiến thì mấy chuyện ăn ngủ nghỉ không có gì để nói, các bác sĩ đi cùng cũng phải ăn ngủ với bộ đội, khi tốt thì có lều bạt, gặp nhiệm vụ quân sự khẩn cấp thì ai cũng ngã lăn ra đất mà ngủ, nếu ngay cả mạng sống cũng chẳng còn thì ai lại để ý được nhiều như thế.

Vì vậy, khi Phượng Khương Trần chăm sóc Vương Cẩm Lăng, liền chuyện tế nhị giữa nam và nữ cũng không để ý nhiều, tại nơi hoang dã, khi chiến tranh căng thẳng, vào thời điểm sinh tử quan trọng, ai quan tâm ngươi là nam hay nữ, nếu là nữ sẽ chỉ tồi tệ hơn thôi, bởi vì ngoài việc bị giết ra có thể còn bị người làm nhục.

Một khi thực hiện nhiệm vụ, trong mắt Phượng Khương Trần không có nam nữ, chỉ có bạn đồng hành và kẻ thù, nếu là kẻ thù vậy thì giết hắn đi, nếu là bạn đồng hành vậy cùng tương trợ lẫn nhau mà sống sót!
Phải sống sót!
Phải ra được bên ngoài!
Với niềm tin này, Phượng Khương Trần nghiến răng cố chấp tiến lên, không ngừng cổ vũ bản thân, lúc sắp không thể kiên trì được nữa nàng liền nghĩ đến những người đang chờ mình ở hoàng thành.

Từng bước leo lên, nhìn đến đỉnh núi càng ngày càng gần, bước chân của Phượng khương Trần cũng vững vàng hơn, nàng phải sống sót ra ngoài, sẽ không bao giờ cho phép mình và Vương Cẩm Lăng chết ở nơi này.


Mỗi bước về phía trước, nụ cười trên mặt Phượng Khương Trần lại tăng lên.

Phượng Khương Trần, giữ lấy, ngươi có thể làm được.

Khi đó, nàng đã có thể vượt qua nhiều khó khăn khác nhau do Tham mưu trưởng cố ý gây ra, để có thể tham gia vào các hoạt động của quân đội biên giới.

Bây giờ nàng cũng có thể đưa Vương Cẩm Lăng ra khỏi khe núi đá rộng lớn này.

Hiện tại nàng hạnh phúc hơn trước rất nhiều, có người ở hoàng thành chờ nàng trở về, có người lo lắng cho sự an toàn của nàng ở đầy, vậy nên ngoài công việc ra nàng còn trách nhiệm phía sau.


Hồi đó chỉ có một thân một mình như lục bình lênh đênh trên sông, nước chảy bèo trôi, không người thân, không bạn bè, không nhà, không kỳ vọng và mục tiêu, lúc đó nàng không lo sau khi chết sẽ có người vì mình mà đau lòng nên có biết sợ chết là gì.

Ngày ấy nàng toàn chọn làm những việc nguy hiểm, những việc mà người khác cho rằng không thể hoàn thành càng nguy hiểm và khó khăn nàng càng thích thú, nếu không cũng không có chuyện vì buồn chán mà chấp nhận lời mời của tổ chức, đi kích phát tiềm năng đặc biệt của mình.

Lúc đó còn có ý nghĩ trốn tránh tìm nơi trú ẩn, hơn nữa nàng không thể sống và sinh hoạt một cách bình lặng ở trong thành phố được vì ở nơi đó nàng như một linh hồn lang thang, không lý tưởng và động lực, không muốn nhốt mình trong cái thành thị ồn ào nhốn nháo, xung quanh toàn bê tông cốt thép thậm chí tìm thấy một người để nói chuyện cũng không có.

Nàng vẫn còn nhớ một cô bạn cùng lớp đã từng ghen tị với cuộc sống của nàng khi ấy, cô ta khó chịu nói rằng nàng thật may mắn khi muốn làm gì thì làm, không bị ai can thiệp vào cuộc sống tự do của mình, không cần phải chịu bất kỳ sự kỳ vọng nào của gia đình, gánh nặng của dòng họ, không phải đối mặt với những suy nghĩ của cha mẹ, được là một con chim bay trên không trung, tự do tự tại, không bị gò bó …