Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1268





Cửu Hoàng thúc phát hiện sự việc có biến, trong giây phút bảo vệ Phượng Khương Trần, đưa tay rút một chiếc trâm cài tóc trên đầu nàng ra, bắn về phía cổ họng của Huyên Phi, hắn không muốn để lại phiền phức.
Đáng tiếc là Cửu Hoàng thúc vì bảo vệ Phượng Khương Trần mà đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất.
Rắc… Trâm cài tóc bị một nam tử huyền y đột nhiên xuất hiện cắt ngang mà gãy thành hai khúc rơi trên mặt đất: “Dám động vào người của cung Huyền Tiêu ta, thật là to gan.”
Nam tử huyền y dữ tợn nhìn lướt qua Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc một cái, hoàn toàn không để hai người vào mắt, xoay người dùng thái độ thô bạo đánh ngã từng binh sĩ bên người Huyên Phi, coi thường binh sĩ vây quanh hắn, ôm lấy Huyên Phi máu me đầy người vào lòng.
“Tiểu Phi, Tiểu Phi sao muội lại thành ra dáng vẻ này? Khốn kiếp, các người lại dám làm tổn thương Huyên Phi nhà ta, chán sống rồi.” Nam tử huyền y gào lên giận dữ.


Hắn ta ôm lấy Huyên Phi cẩn thận, bàn tay vuốt sợi tóc của Huyên Phi, vài lần muốn chạm nhưng lại không dám chạm vào gương mặt Huyên Phi, trong mắt ngập tràn vẻ căm phẫn và đau lòng.
Cặp mắt đỏ ngầu, thấp thoáng có giọt nước mắt chảy xuống, binh sĩ muốn nhân cơ hội tấn công, nhưng lại bị nam tử huyền y phát hiện.

Một đống lá cây từ ống tay áo nam tử huyền y bay ra, soạt soạt soạt… Binh sĩ ở gần ngã thành một vòng.
Chiếc lá có thể làm người khác bị thương, trình độ thật sự rất tài giỏi.

Phượng Khương Trần không thể không nói, so với bản lĩnh của nam nhân dùng lá cây làm người khác bị thương này, nàng chỉ là một mảnh vụn.
Binh sĩ không quan tâm thương vong muốn xông lên lần nữa.

Cửu Hoàng thúc lại giơ tay lên ra hiệu không được hành động thiếu suy nghĩ, hắn không muốn tạo ra hy sinh không có ý nghĩa.
Tướng sĩ không hành động, nam tử huyền y cũng không chủ động làm người khác bị thương, chỉ ôm Huyên Phi trong lòng, vẻ mặt đau lòng: “Tiểu Phi, đừng sợ, đừng sợ, Nhị ca đến rồi, không ai dám ức hiếp muội nữa, có nhị ca ở đây.”
“Nhị ca?” Huyên Phi vẫn luôn trong trạng thái đờ đẫn ngơ ngác, nghe thấy giọng nói của nam tử huyền y.


Cuối cùng lấy lại tinh thần, lông mi khẽ rung, chậm rãi mở mắt ra, giống như nai con bị hoảng sợ.
Ánh mắt Huyên Phi mơ mơ màng màng, nước mắt lẫn vào máu chảy xuống, sau khi nhìn rõ người vừa đến thì khóc oà lên một tiếng: “Nhị ca, nhị ca, sao giờ huynh mới đến, sao giờ huynh mới đến.

Hu hu hu, nhị ca, bọn chúng ức hiếp Tiểu Phi, huynh giúp muội giết bọn chúng, không… Bắt sống bọn chúng, muội phải băm bọn chúng thành từng khúc cho rắn ăn.” Huyên Phi có núi dựa rồi, gan cũng to lên rồi.
“Nhị ca, mặt của muội đau quá, nam nhân đó, hắn đã làm hỏng mặt muội.

Còn có ả đàn bà đó đánh hai chân của muội bị thương.

Nhị ca, huynh giúp muội trả thù, nhất định phải giúp muội trả thù.” Huyên Phi khóc đến nỗi thở không được, hơn nữa trên cơ thể nàng ta không có một chỗ nào không đau, âm thanh đó nghe vào tai, khó tránh khỏi chói tai.
“Đau, nhị ca, muội đau quá, Tiểu Phi đau quá, đau quá…”
“Không đau, không đau, có nhị ca ở đây.

Tiểu Phi ngoan, cũng là lỗi của nhị ca, nhị ca đến muộn, Tiều Phi đừng lo lắng, nhị ca nhất định sẽ thay muội báo thù.


Kẻ làm muội bị thương, một người nhị ca cũng sẽ không bỏ qua.” Nam tử huyền y dịu dàng xoa bóp phía sau cổ Huyên Phi, nhân lúc Huyên Phi thả lỏng, ra sức đánh ngất xỉu một cái, trước khi Huyên Phi thiếp đi vẫn còn đang kêu đau.
Phượng Khương Trần được Cửu Hoàng thúc che chở trong lòng, nhìn con người sắt đá của nam tử huyền y dịu dàng tình cảm, nhìn thấy sự đau lòng và cưng chiều bộc lộ trên gương mặt hắn ta, chẳng biết vì sao Phượng Khương Trần bỗng nhiên rất ngưỡng mộ Huyên Phi.
Nàng cũng muốn có một người ca ca có thể cưng chiều nàng, yêu thương nàng vô điều kiện.

Sau khi nàng gây rắc rối sẽ trách mắng nàng, nhưng nhất định sẽ không oán hận câu nào mà thay nàng thu dọn cục diện rối rắm.
Huyên Phi có thể coi trời bằng vung cũng không phải là không có lý do.

Nàng ta có một phụ thân lớn mạnh, còn có ca ca tài giỏi, bọn họ đều cưng chiều nàng ta vô điều kiện, không hỏi nguyên do.