Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1320





“Một trăm lượng?” Phượng Khương Trần trừng mắt một cái, vẻ mặt bất mãn, thống lĩnh Cấm vệ quân vừa nghe thấy, lại ngoan ngoãn móc ra một tấm: “Hai trăm lượng!”
Phượng Khương Trần hoàn toàn nổi giận.

Đã lâu rồi không có ai lấy tiền đập nàng, quan trọng nhất là cầm từng đó tiền cũng muốn đập nàng ư? Phượng Khương Trần nàng nghèo đến phát điên từ khi nào thế?
Phượng Khương Trần giận quá hoá cười, thâm trầm nói: “Thống lĩnh đại nhân, ngài cảm thấy ta thiếu tiền sao?”

Cho dù là thiếu tiền, nàng cũng sẽ không để một hai trăm lượng vào mắt, Phượng Khương Trần nàng lên tiếng, ít nhất là ngàn lượng hoàng kim.
Ách… Thống lĩnh Cấm vệ quân lặng lẽ thu ngân phiếu lại, rất trịch thượng hỏi: “Vậy Phượng cô nương muốn ty chức làm như thế nào?”
Làm như thế nào?
Cái này còn cần nàng dạy sao?
Phượng Khương Trần nhíu mày đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nếu đại nhân đã lên tiếng hỏi thì Khương Trần không khách khí nói một câu.

Các ngài đá nát cửa của ta, đương nhiên phải chịu trách nhiệm sửa nó lại, lúc nào sửa xong thì có thể đi.”
Phượng Khương Trần vẫy vẫy tay với nha hoàn sau lưng, Đồng Giác và Đồng Dao lập tức mang ra một cái ghế gỗ lớn, đặt ở đối diện cửa.
“Cái gì? Muốn bọn ta sửa cửa ư?” Nét mặt đó của Thống lĩnh Cấm vệ quân giống như ăn phân.

Cuối cùng xem như hắn đã hiểu, Phượng Khương Trần này cố ý muốn làm khó bọn họ, để bọn họ khó xử.

Nhưng bọn họ thật sự rất oan ức, chẳng qua bọn họ là phụng chỉ làm việc, nào biết được sẽ đá phải tấm cửa sắt lớn này của Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần còn nói cái gì mà gặp bọn họ thì không phải là chuyện tốt, rõ ràng là hắn gặp phải Phượng Khương Trần mới không phải là chuyện tốt.

Lần trước ở Phượng phủ cũng vậy, nửa tháng đó đúng là khoảng thời gian khó khăn nhất từ trước đến nay, lần này…
Càng xui xẻo hơn, hắn đã có thể tưởng tượng dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Hoàng thượng.
Thống lĩnh Cấm vệ quân rùng mình một cái, càng khẳng định rằng gặp phải Phượng Khương Trần thì hắn sẽ xui xẻo.
“Thính lực của đại nhân không tệ, đúng là sửa cửa.” Phượng Khương Trần hơi vén áo choàng lên, ưu nhã ngồi xuống, cả người hơi nghiêng, tay phải chống cằm, tràn đầy khí chất nữ vương, thấy Thống lĩnh Cấm vệ quân không động đậy lúc lâu thì càng không nhịn được đưa tay trái lên: “Đại nhân, bắt tay vào làm đi.”
Rõ ràng là nàng ngồi ở đây giám sát, không sửa xong cửa của nàng thì đừng hòng đi.
Thống lĩnh Cấm vệ quân phát hiện, thái độ đúng mực của hắn, vẻ bình tĩnh của hắn đã biến mất trong lúc này.

Hắn cố nén cơn giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phượng cô nương, cô nương đừng quá đáng.


Bọn ta còn phải hồi cung phụng mệnh, nếu như chậm trễ, cô nương và ta cũng không gánh nổi.”
“Thế à… Nếu mấy vị đại nhân muốn hồi cung phụng mệnh thì làm việc nhanh một chút, đừng làm chậm trễ chính sự của đại nhân.” Phượng Khương Trần giống như không nghe ra sự uy hiếp trong câu nói của Thống lĩnh Cấm vệ quân, bình thản nói.
Hoàng thượng phái Cấm vệ quân phách lối tới cửa, không phải là muốn làm Cửu Hoàng thúc mất mặt sao, không phải là muốn giết gà doạ khỉ sao, Hoàng thượng làm một, thì đừng trách nàng làm mười lăm.
Ai mà không biết làm mất mặt chứ.
Phượng Khương Trần mỉm cười nhìn về phía mấy người đang lượn lờ bên ngoài phủ nàng, người của Hoàng thượng đến với thanh thế rất lớn.

Ầm ĩ đến mức người của nửa cái hoàng thành cũng biết Cấm vệ quân muốn lùng bắt Phượng Khương Trần, kết quả lại là tạo thế cho nàng.