Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1371



Chương 1371

Các đại thần thế gia mừng thầm trong lòng, một đám xoa tay háo hức chuẩn bị làm một trận lớn, những người khác lại lo sợ bất an. Nhất là mấy vị đại thần qua lại gần với Cửu Hoàng thúc, càng liều mạng né tránh sợ tiếp theo hoàng thượng sẽ khai đao với hắn.

Vẻ mặt của đám người thái tử cũng lộ vẻ lo lắng, xem hành động này của hoàng thượng thì tiếp theo sẽ khai đao với thái tử. Bọn họ cần phải làm chút gì đó mới được, mà bây giờ cần nhất chính là cứu Cửu Hoàng thúc ra.

Nhưng cố tình tội danh của Cửu Hoàng thúc lại chính là phạm thượng, ngỗ nghịch với hoàng thượng. Mà những từ này cũng đều do hoàng thượng chính miệng nói, nếu phủ định điều đó tức là chỉ trích hoàng thượng sai rồi, đây chính là tội mưu nghịch rất lớn.

Lạch cạch… Lạch cạch, mùa đông ở đây rất giá rét, các quan viên Đông Lăng lại bị dọa đổ mồ hôi đầm đìa. Hoàng thượng từ trên cao nhìn xuống chúng quan viên đông đảo, trong lòng nảy sinh cảm giác thỏa mãn chưa từng có.

Đã là nửa năm từ ngày Cửu Hoàng thúc hợp tác với Vũ Văn Nguyên Hòa tại lúc lâm triều bức ép hắn, đến nay hắn vẫn không thể quên được sự chật vật và khó chịu lúc đó, hắn đường đường là đế vương nhưng lại bị người ta bức đến bước đường đó, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục.

Bây giờ… Cuối cùng hắn cũng đã rửa được mối nhục xưa.

Uy quyền của đế vương không phải bất kỳ ai cũng có thể khiêu khích, cho dù là Cửu Hoàng thúc có được rất nhiều đặc quyền và được tiên đế nâng niu như châu báu cũng không được. Nhìn gương mặt sợ hãi và bất an của các đại thần văn võ khiến cả người hoàng thượng đều cảm thấy thoải mái, đây mới chính là uy nghi mà đế vương nên có.

Quả nhiên, không có Cửu Hoàng thúc ở lúc lâm triều thật làm cho người ta cảm thấy thoải mái, lúc này đây hắn nhất định phải khiến Đông Lăng Vũ Cửu vạn kiếp bất phục…

Sau khi kết thúc lâm triều, hoàng thượng quay về ngự thư phòng lập tức đã nghĩ ra một thánh chỉ, cho phép con cháu nhà nghèo vào triều làm quan. Mùa xuân mỗi năm sẽ cử hành một lần khảo thí, vô luận là con cháu nhà nghèo hay sĩ tộc đều có thể dựa vào tài năng học vấn của mình mà tham gia khảo thí.

Ý chỉ này đột nhiên xuất hiện nhưng lại không có ai dám nói nửa câu không phải.

Mà ý chỉ này đã khiến sắc mặt của bá quan văn võ lại lần nữa thay đổi, nháy mắt đã đè xuống tin tức Cửu Hoàng thúc vào tù. Các thế gia và đám quyền quý vừa cao hứng lại vừa lo lắng, cao hứng vì con cháu nhà mình lại có thêm một đường ra, lo lắng chính là sợ không sánh bằng đám con cháu hủ học nhà nghèo.

Tuy nói rằng người xuất thân nhà nghèo rất khốn cùng, nhưng có một vài gia đình có điều kiện cũng được coi là gia tộc, cả nhà hợp sức cũng có thể nuôi một người đọc sách. Còn con cháu nhà mình đều tỏ ra ham ăn biếng làm, chưa chắc có thể đấu lại con cháu nhà nghèo, nhưng…

Nhưng trước đó có chuyện mẫu thân của hoàng hậu và Cửu Hoàng thúc châu báu, nên đám thế gia và bọn quyền quý không dám mở miệng khiêu chiến quyền uy của đế vương.

So sánh với danh môn sĩ tộc thì đám con cháu nhà nghèo mừng như điên, ý chỉ này đã cứu được rất nhiều thiếu niên nhà nghèo, họ đã quỳ gối ngoài hoàng cung và hô to vạn tuế với hoàng thượng, điều này cũng không liên quan đến Phượng Khương Trần.

Xuất cung cùng với thánh chỉ còn có cấm vệ quân, sau khi cấm vệ quân ra khỏi cung đã chia binh đi hai đường. Một đường đến niêm phong Cửu vương phủ, một đường khác thì đi đến tiểu viện Tây khu của Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần cài trâm phượng hoàng mà chỉ hoàng hậu mới có thể cài, đồng cấp với việc mưu nghịch. Hoàng thượng khua chiêng gõ mõ phái cấm vệ quân ra mặt, cũng không phải vì sợ Phượng Khương Trần trốn thoát mà là cố ý cho người trong hoàng thành thấy, phàm là người đối nghịch với hoàng thượng thì đều sẽ không có kết cục tốt.

Sau khi Cửu Hoàng thúc vào tù, thái tử đã lập tức bỏ trốn và còn cố gắng nghĩ cách giải cứu Cửu Hoàng thúc, cho nên hoàn toàn không có lòng dạ nào để ý chuyện của Phượng Khương Trần. Với lại chỉ cần cứu được Cửu Hoàng thúc khỏi tù thì đương nhiên Phượng Khương Trần cũng sẽ không sao.

Cho dù là ai thì cũng biết hoàng thượng nói chuyện lấy trâm phượng hoàng, cũng chỉ vì muốn bôi nhọ Cửu Hoàng thúc mà thôi. Để đổ tội ý đồ bất chính và tội danh mưu nghịch cho Cửu Hoàng thúc.