Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1416



Chương 1416

“Trẫm lui mấy bước, tất nhiên có ý giải quyết với y, trẫm cũng không yêu cầu gì nhiều. Được rồi, chuyện của Phượng Khương Trần kia không vội, giam nàng ta thêm mấy ngày rồi nói sau. Đợi đến lúc lão cửu sốt ruột rồi, tất nhiên chuyện gì cũng đâu vào đó.” Hoàng thượng tự tin mười phần. Khuôn mặt ông ta, thứ bị một đống chuyện lớn tàn phá, cũng khôi phục lại sự xán lạn vốn có.

Không thể không nói, người nào ở trong cung cũng là cao thủ mỹ dung, nhìn bộ dáng mặt mũi rạng rỡ này của Hoàng thượng, nào còn thấy sự già nua và mệt mỏi của mấy hôm trước nữa?

“Phụ hoàng anh minh.” Đông Lăng Tử Lãng vẫn không tài nào hiểu được. Hắn tận mắt nhìn thấy Cửu Hoàng thúc không có biểu cảm gì khi nghe tin Phượng Khương Trần bị bắt vào nhà lao, hắn cũng không cho rằng lúc này Cửu Hoàng thúc sẽ buông tha cho bố cục trước đó.

Nếu tin đồn lan truyền quá mạnh, việc Hoàng thượng làm sẽ vô ích, Cửu Hoàng thúc mới càng an toàn hơn, làm sao Cửu Hoàng thúc có thể lấy an nguy bản thân ra đổi cho Phượng Khương Trần an toàn chứ?

Nhưng hắn cũng không dám nói lời này với Hoàng thượng. Đông Lăng Tử Lãng lui ra trong im lặng, dưới sự chấp thuận của Hoàng thượng, hắn đến cung điện của Hoàng hậu gặp bà ta. Trải qua chuyện trước đó, vị trí của Hoàng hậu không còn bao nhiêu nữa, dù có đạt được sự tôn trọng của Hoàng thượng một lần nữa, điều đó cũng khó khôi phục lại.

Một Hoàng hậu không có mẫu tộc để dựa vào, chỉ có thể trông chờ vào sủng ái của Hoàng thượng, mặc cho Hoàng thượng bài bố. Hoàng thượng muốn bà đi đông, bà không thể đi tây. Hoàng thượng muốn bà chết canh ba, bà cũng chẳng dám kéo thêm tới canh năm. Hoàng hậu như vậy, còn có nghĩa lý gì nữa.

Buổi đêm, gió lạnh chợt nổi lên, tuyết lớn mù mịt, chỉ hơn một canh giờ mà cả hoành thành đã được bao phủ trong tuyết trắng. Một hồi tuyết phủ trắng xóa chói mắt, trên đường cái, cả nửa bóng người cũng không thấy.

Khi Lam Cửu Khánh với một thân hắc y, đeo mặt nạ nửa mặt màu bạc xuất hiện, hắn lập tức trông đặc biệt bắt mắt. May mà hắn thấy được thứ người khác cũng thấy, rằng dấu chân sẽ bị che đi nhanh chóng trong trời tuyết lạnh này, muốn lần tung tích một người chính là khó càng thêm khó, mà hắn đi bên trong tuyết cũng sẽ an toàn hơn.

Sau khi đi mấy vòng trong thành, Lam Cửu Khánh đến mật thất của Tô phủ. Giống như chuyến “viếng thăm” ngày hôm qua, Tô Vân Thanh vẫn mặc bệnh thể, làm việc cả đêm.

“Khụ khụ khụ khụ.” Thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, Tô Vân Thanh lại không để ý chút nào, chỉ khi cổ họng thật sự khó chịu, mới bưng chén trà bên cạnh cạnh lên uống hai hớp, nhuận thông họng.

Lam Cửu Khánh lắc lắc đầu: “Vân Thanh, Phượng Khương Trần bảo ngươi nghỉ ngơi nhiều hơn, ngươi đừng liều mạng như vậy nữa!”

“Cửu Khánh đến rồi à?” Tô Vân Thanh ngẩng đầu, lúc này hắn đã học ngoan rồi, không dám đứng bật dậy nữa, chỉ làm một động tác chào với Lam Cửu Khánh. Lam Cửu Khánh tiến lên, đè tay của Tô Vân Thanh lại: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, nếu tiếp tục thế này cơ thể ngươi sẽ không gánh nổi nữa. Ngươi không giống như ta hay Bộ Kinh Vân, hai chúng ta có nội công phòng thân, không ngủ mấy ngài cũng không tạo ra thương tổn cho cơ thể.”

“Thì ra ta yếu ớt vậy sao? Chỉ là chút việc nhỏ thôi.” Tô Vân Thanh thử vài lần không có hiệu quả, cũng đành buông tay, thở dài: “Cửu Khánh, tình thế căng thẳng thế này, sao ta không liều mạng được. Bây giờ Phượng Khương Trần cũng bị bắt vào ngục rồi, nếu chúng ta không làm chút gì đó, sợ có thể dữ nhiều lành ít.”

“Không vội, Phượng Khương Trần là quân cờ rất tốt để đối phó Cửu Hoàng thúc, sao Hoàng thượng có thể để nàng ấy dễ dàng gặp chuyện không may được? Nếu Phượng Khương Trần chết rồi, mọi thứ sẽ không còn giá trị!” Trong mắt Lam Cửu Khánh hiện lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, sắc bén mà khát máu.

Mặc kệ là ai gây ra cái chết của Quốc công gia, người được lợi nhất trong chuyện này chính là Hoàng thượng.

“Nếu chuyện cứ tiếp tục thế này, đó là bất lợi cho chúng ta.” Tô Vân Thanh cũng hiểu được chuyện này, chỉ là trong thế cục hiện tại, bọn họ bị động quá mức. Nếu cứ tiếp diễn, chắc chắn Hoàng thượng được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến bọn họ không thể không giao ra con bài chưa lật.