Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 143



Chương 143

 

Ngươi vốn không thể nào vào được yến Phượng Khương Trần vỗ vỗ đầu của mình, tỏ ý muốn lôi những suy nghĩ đang bay bổng của mình trở lại.

 

Đồ trang sức, lớp trang điểm, trâm cài tóc đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Phượng Khương Trần lại lấy một chiếc, gói lại chiếc váy lụa mỏng màu tím, coi như là quần áo dự bị.

 

Khụ khu… Tham dự yến hội mang theo cả một bộ quần áo dự bị, bất luận là cái thời đại nào đều thông dụng hết, xinh đẹp ngăn nắp là phải trả giá đó.

 

Không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy, trong yến hội mặc quần áo rách rưới, bẩn thiu, là rất thất lễ đấy.

 

Chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, lúc ra đến cửa, Phượng Khương Trần nhìn thấy hòm thuốc đặt ở trên tủ đầu giường, suy nghĩ một chút rồi lại quay trở lại.

 

Không thể làm hại người khác, nhưng cũng không thể không đề phòng người khác.

 

Nếu như Tô Vân Thanh và Vương Thất đều nói trong lễ hội hoa sẽ gặp phải nguy hiểm, như vậy thì nàng cũng sẽ không nên không có chút nào chuẩn bị nào.

 

Phượng Khương Trần mở cái hòm thuốc, lấy ra hai con dao mổ loại nhỏ, dùng vải trắng quấn cho chặt rồi cột vào trên bắp chân, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một ống thuốc mê từ trong túi chữa bệnh thông minh, đựng kỹ, để ở trong bao nhỏ bên hông.

 

Phượng Khương Trần chuẩn bị đóng túi chữa bệnh thông minh lại, thì đột nhiên phát hiện la bàn mà lần trước lấy ra vẫn còn trong hòm thuốc, suy nghĩ một chút, Phượng Khương Trần lại đặt la bàn trở về Thứ này, quá thực dụng rồi, cũng không thể mất được, mà túi chữa bệnh thông minh, dùng để cất thứ này vào là rất an toàn.

 

Ở bên trong túi chữa bệnh thông minh, các vị thuốc và dụng cụ đều đã được phân loại, la bàn thuộc về khu đồ dùng phụ trợ.

 

Khu vực này, Phượng Khương Trần từ trước đến nay chưa từng có nhìn kỹ, hôm nay vừa nhìn liền phát hiện khu đồ dùng phụ trợ ngoại trừ la bàn ra, còn đủ các loại đồ dùng dã ngoại sinh tôn như dao găm, dây thừng, lều vải, quan trọng nhất là nàng lại còn nhìn thấy một khẩu súng lục Glock 19.

 

“Thế mà còn có cả súng, thật sự là nhân tính hóa quá rồi đấy, trên chiến trường mà cho chúng ta khẩu súng cũng là lẽ đương nhiên đấy, không có súng nhiều nguy hiểm lắm nha” Phượng Khương Trần cầm lấy súng, hưng phấn hôn tay cầm.

 

” Súng lục Glock 19, ta thật sự yêu ngươi quá đi thôi, có ngươi ở đây, ta liền lập tức có thể từ gà mờ biến thành cao thủ” Phượng Khương Trần không nói hai lời liền đem súng ngắn ra.

 

Kiểm tra băng đạn một chút, có mười sáu viên đạn, không thiếu một viên nào.

 

“Có ngươi ở đây, trừ phi đối phương xuất động quân đội, bằng không thì ta chắc chắn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng” Phượng Khương Trần nhìn khẩu súng trong tay, hít một hơi thật sâu, liền bỏ súng vào túi trong ống tay áo.

 

Súng lục Glock 19, chỉ nặng hai trăm hai lăm gam, khéo léo tỉnh xảo, đặt ở trong ống tay áo, căn bản không thể nào dễ dàng phát hiện ra được.

 

Coi như là bị người nhìn thấy thì như thế nào, nơi đây cũng không phải là Hoa Hạ cấm mang theo súng ống, nơi này là Đông Lăng, một thời đại của vũ khí lạnh.

 

Huống chỉ, một khẩu súng ngắn của nàng nhỏ như vậy, căn bản không tạo được bất cứ uy hiếp gì đối với quốc gia này.

 

Có súng ngắn ở đây, Phượng Khương Trần cực kỳ lòng tin, quét sạch bất an trước đó, dưới vẻ mặt lo lắng của Chu Hùng nàng tự nhiên hào phóng ngồi lên xe ngựa An Yên công chúa phái tới.

 

Sự tình có chút trùng hợp, Phượng Khương Trần vừa đi khỏi, thì Tô Vân Thanh và Vương Thất liền một trước một sau đi đến Phượng phủ, xông lên đến gần Phượng phủ, hai người liền hô to.

 

“Chu Hùng, Chu Hùng, Phượng Khương Trần đâu?”

 

“Bị thị vệ Hoàng cung đón đi rồi, đi tham gia lễ hội hoa đào đó.” Chu Hùng từ trong nhà chạy ra.

 

“Thảm rồi, đã tới chậm mất rồi” Tô Vân Thanh và Vương Thất liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có chút luống cuống.

 

“Xảy ra chuyện rồi sao?” Chu Hùng lộ ra vô cùng bất an.

 

“Chúng ta nhận được tin tức, có người không muốn Phượng Khương Trần còn sống trở về.

 

Rõ ràng, tin mà Tô Vân Thanh và Vương Thất nhận được là người Thái Tử phái tới truyền tin tức.

 

“Vậy làm sao bây giờ?” Chu Hùng vẻ mặt kinh hoàng, trong mắt có vài phần mất định hướng.