Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1430



Chương 1430

Thôi gia lánh đời hơn mười năm. Hơn mười năm nay, Thôi gia vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, trong mấy năm này, Thôi gia đã khôi phục nguyên khí, cũng là lúc để rời núi rồi. Đối với Thôi gia mà nói, chuyện hợp tác với Vương gia cứu Cửu Hoàng thúc là một cơ hội, một cơ hội để họ rời núi, nếu không Thôi Hạo Đình cũng sẽ không ỡm ờ rồi cuối cùng thì đồng ý.

Hệt như trong lời của Thôi Hạo Đình vậy, người Thôi gia cũng phải hạng dễ uy hiếp như vậy. Nếu người Thôi gia thật sự có tâm tư, hắn có đến cả trăm thứ phương pháp khiến Phượng Khương Trần không thể không cứu hắn. Hắn có nhược điểm, Phượng Khương Trần cũng tương tự.

Đến hôm nay, sẽ chẳng có ai ra tay xuất lực không không cho kẻ khác. Thôi gia không, Phượng Khương Trần lại càng không. Phượng Khương Trần mưu tính Thôi gia xuất lực, cớ gì Thôi gia không thể mượn cơ hội này rời núi. Không ai lại đi làm chuyện chẳng có lợi ích gì!

Đã xử lý xong chuyện Thôi Hạo Đình, cả người Phượng Khương Trần cũng thở phào nhẹ nhõm. Có Thôi gia và Vương gia liên thủ, đến cả Hoàng thượng cũng phải kiêng kị một phần. Chưa hết, với thế lực của chính bản thân Cửu Hoàng thúc, hẳn là Cửu Hoàng thúc sẽ ra ngục nhanh thôi.

Chuyện phải mưu tính từng chút một, cơm phải ăn chậm từng hạt, tuy trong lòng Phượng Khương Trần nóng nảy, nhưng nàng cũng không dám vọng động, muốn làm việc gì cũng phải mưu tính từ từ.

Hờ! Phượng Khương Trần thở hắt ra, xoa xoa hai mắt đau nhức. Ở thiên lao nàng ngủ không được ngon, không phải vì sợ lạnh, mà là căn bản là không dám ngủ.

Ở một mình trong thiên lao tối đen, còn có người đang nửa đêm vào nhà lao của nàng lục tìm Phượng trâm, may mà nàng đã bỏ Phượng trâm vào trong túi trí năng chữa bệnh từ sớm, nếu không, khi đánh mất vật được ngự ban kia, tội danh sẽ ập xuống đầu nàng. Phượng Khương Trần sợ phải quay lại thiên lao một lần nữa.

Như vậy, khi ở trên xe ngựa, rồi trước câu hỏi của Tô Nhu, nàng cũng không tính là gạt người.

Phượng Khương Trần ngáp một cái, bưng trà đặc trên bàn lên uống một hớp, lại gọi Đồng Giác và Đồng Dao vào.

Nàng ở thiên lao mười ngày, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trong mười ngày nay đã xảy ra chuyện gì, nàng phải biết, bằng không ngày mai nàng phải bàn chuyện với Vương Cẩm Lăng thế nào đây?

Tuy nói là Đồng Giác Đồng Dao có khả năng, nhưng chuyện có thể nghe được cũng có hạn. Trừ một chuyện Quốc công phủ bị biếm ai ai cũng biết ra, thì mơ hồ còn có tin tức mấy ngọn núi gần hoàng thành bị nổ.

Hoàng thượng nói là do Trấn Quốc công làm, mà hai người cũng đã hỏi thăm thêm một chút về chuyện tin đồn, chỉ là Hoàng thượng phong tỏa chặt quá, hơn nữa mười ngày nay Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng cũng thoáng thu tay lại một ít, nên tin đồn cũng không được khuếch trương lên thêm nữa.

Nhưng dù có thể nào, chuyện này coi như là tai hoạ ngầm, nói không chừng ngày nào đó sẽ bộc phát ra.

“Quốc công phủ lại bị biếm, coi như là cả nhà bọn họ gặp may mắn!” Quốc công phủ không hay ho, Phượng Khương Trần cũng không cao hứng.

Thù của mình thì mình tự báo, ân oán giữa nàng và Quốc công phủ là một đống to, Quốc công phủ sẽ không thể khinh địch như vậy. Với nàng mà nói, như thế là quá thiếu thú vị, nhưng Quốc công phủ cũng không còn tồn tại nữa rồi, nàng còn có thể làm gì nữa đây?

Này cũng coi như đại cừu đại báo, ngày khác nàng sẽ lại đến trước mộ phận của Tiểu Trí đốt một nén hương, nói rõ chuyện này với hắn, để cho hắn được yên lòng.

Đồng Giác, Đồng Dao nhìn nhau cười. Thật sự, chắc chắn chuyện Quốc công phủ sa sút rất có lợi cho tiểu thư!

“Phát người đến thử thôn và trấn ở mấy ngọn núi gần đó hỏi thăm một chút, nhìn xem có cái gì… có tin tức gì có ích không.” Sau khi Phượng Khương Trần để ý việc to việc nhỏ xảy ra trong mười ngày này một lần, cuối cùng nàng để ánh mắt quay lại với chuyện này.

Nàng vẫn cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Bất kể là Hoàng đế thượng vị hay tại vị, cũng thích có chút điềm lành, điều đó sẽ chứng minh là chính họ thuận ý thiên mệnh. Năm ngọn núi cùng nổ tung, đây cũng không phải là điềm lành, dù Hoàng thượng có nói là do Trấn quốc công làm, thì dân chúng cũng không tin tưởng, bọn họ chỉ biết cho đó là do trời cao bất mãn, phạm thái tuế.