Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1449



Chương 1449

“Bổn vương thế nào?” Phượng Khương Trần tức giận, Cửu hoàng thúc càng tức giận hơn, hai người giống như đối đầu nhau, không ai nhường ai, Cửu hoàng thúc cũng không cảm thấy cổ đau nhức, liền cứ như vậy  ngẩng đầu, một dáng vẻ ngang ngược.

“Ha ha”, Phượng Khương Trần tự cười giễu một tiếng, không trừng mắt lớn mắt nhỏ với Cửu hoàng thúc nữa mà lui về phía sau một bước: “Chàng rất tốt, người không tốt là ta, người ta cũng đã thăm rồi, Cửu hoàng thúc, Khương Trần xin cáo lui.” Dứt lời, người đi dứt khoát nhanh nhẹn, không chút lưu luyến nào.

“Đi, bổn vương cho phép đi chưa?” Cửu hoàng thúc dang tay tay kéo Phượng Khương Trần lại, đem Phượng Khương Trần nhét vào trong ngực mình.”A…” Phượng Khương Trần thét lên một tiếng, sau khi xoay một vòng, ngã vào lồng ngực ấm áp, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy con ngươi nổi cáu của Cửu hoàng thúc.

“Làm sao? Có thời gian ăn cơm với Vương Cẩm Lăng ở phòng kính, ở với bổn vương một tí như vậy đã vội vã đi, chẳng lẽ cơm trà phòng kính đặc biệt ngon? Bổn vương làm nàng ghét vô cùng?” Cửu hoàng thúc cố định vững vàng Phượng Khương Trần ở trong ngực, không cho nàng nhúc nhích.

Trời mới biết, sau khi hắn nghe được Phượng Khương Trần với Vương Cẩm Lăng cùng nhau ăn bữa trưa ở phòng kính, hắn đã tức giận bảo nhiêu.

Hoàng thành này nhiều trà lầu như vậy, quán cơm, muốn ăn cơm có chỗ nào không tốt, phải đến đó để mơ mộng, tình cảm ở phòng kính này nổi tiếng, thật là đáng chết!

Điều đáng chết nhất vẫn là phòng kính kia do Phượng Khương Trần tạo ra, mà hắn không đi vào được, hắn hoài nghi Phượng Khương Trần là cố ý biết rõ hắn bị dị ứng phấn hoa lại còn xây một cái phòng kính quỷ dị.

Phượng Khương Trần mở con mắt thật to, khi nghe rõ Cửu hoàng thúc nói gì, Phượng Khương Trần bật cười rất không phúc hậu.

“Haha haha…”

“Không cho cười.” Mặt Cửu hoàng thúc không biểu cảm, đầu ngẩng lên thật cao, một dáng vẻ cao ngạo  không để ai trong mắt, chẳng qua mang tai đỏ ửng kia đã làm lộ tâm tình của hắn.

“Được, ta không cười.” Phượng Khương Trần sớm đã nhìn thấy tâm tư của hắn, sự chua xót trước đó bị Cửu hoàng thúc không để ý đều bị quét sạch, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào sắp trào ra ngoài, không cần Cửu hoàng thúc nói nhiều, Phượng Khương Trần ngoan ngoãn chui vào trong ngực Cửu hoàng thúc, ở trong ngực hắn cười cười nói: “Cửu hoàng thúc, chàng ăn giấm rồi.”

Đối với sự thân mật của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc rất hưởng thụ, chỉ là giọng vẫn như cũ không thay đổi: “Ăn giấm? Bổn vương ăn ngọt, ăn đắng, ăn cay chỉ là không ăn giấm, Phượng Khương Trần nàng đừng tự cho là đúng.” Câu cuối cùng, âm vang có lực.

“Được được được, là ta tự cho là đúng, chàng không có ăn giấm, là ta ăn giấm được chưa.” Tâm tình của Phượng Khương Trần rất tốt, rất hào phóng không tránh cãi với Cửu hoàng.

Hi hi, nếu như lúc này có quả chanh, nàng nhất định hào phóng nhét một miếng vào trong miệng Cửu hoàng thúc, chua chết hắn.

“Khụ khụ.” Cửu hoàng thúc không được tự nhiên ho khan một tiếng: “Nàng biết là tốt.”

“Ừm ừm, ta biết.” Phượng Khương Trần cố gắng nén cười, chỉ sợ mình bật cười, Cửu hoàng thúc sẽ thẹn quá hóa giận.

Ha ha ha… Cửu hoàng thúc đáng yêu quá đi.

Dưới ánh mắt vui tươi của Phượng Khương Trần, mang tai càng đỏ lên, cúi đầu thấy mang tai mập mạp của Phượng Khương Trần, không chút nghĩ ngợi liền há miệng xuống cắn.

Để cho ngươi không an phận.

“A a… đau.” Phượng Khương Trần toàn thân căng thẳng, gương mặt nhíu thành cái bánh bao luôn.

Hu hu hu, Cửu hoàng thúc hạ miệng độc ác quá đi.