Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1455



Chương 1455

Ngày chuyển tới phủ, Phượng Khương Trần đặc biệt tìm khâm thiên giám tính toán một chút, tuyệt đối phải là ngày tốt, dẫu sao mùa đông giá rét, muốn ngày đó phải ánh nắng rực rỡ thì thật không dễ dàng, nhưng vẫn cứ có người thích trong ngày tốt khiến người ta ấm ức.

Phượng Khương Trần đi ra ngoài được bao quanh bởi thị nữ, từ xa nhìn lại lại có thiếu nữ không có ung dung và hoa lệ khiến người không kiềm chế được mà tự ti, lúc này những người ở bên ngoài Phượng phủ đã kích động nghiêng đầu nhìn.

Đã từng, người cao cao tại thượng là nàng, người đã từng hèn mọn phục quỳ là Phượng Khương Trần, nhưng hiện tại thì sao?

Thân phận hai người chuyển đổi, người bị mọi người vây quanh là Phượng Khương Trần, còn người bị mọi người đạp lòng bàn chân lại là nàng.

Những người ngoài cổng cắn cắn môi, kéo kéo lụa mỏng đẹp trên người nhưng không thực dụng để sưởi ấm thân thể lạnh cóng của họ, lúc nhìn xa thấy Phượng Khương Trần chỉ cách cổng mấy chục bước liền buông tay ra, bày ra nụ cười nhu mì nhất: “Nô gia gặp qua Phượng cô nương.”

Đong đong đưa đưa, dáng điệu thướt tha, phong tình vạn thiên, vừa mở miệng đã làm dáng lấy lòng, không cần nghĩ cũng biết người này từ thanh lâu ra.

Đáng tiếc, chiêu này đối với nam nhân hữu dụng, đối với nữ nhân lại vô dụng, Phượng Khương Trần ở bên trong cổnggiống như là quan sát hàng hóa vậy, liếc nhìn nữ tử trước mặt, mãi đến khi nữ tử trước mặt thấy không được tự nhiên mới mở miệng: “Dung cô nương, ngươi có đi nhầm nơi hay không? Đây là Phượng phủ không phải phủ Quốc công, à không… Dung cô nương lúc này hẳn đi quan phủ mới đúng, ta nhớ không nhầm thì Dung cô nương hẳn là đào phạm mới đúng.”

Không sai, người đến chính là tiểu thư Dung Thanh Thu của phủ Quốc công, trước là Vũ An quận chúa, từ quận chúa lại biến thành nữ tử thanh lâu, có thể nói là từ thiên đường xuống địa ngục, khó trách quan phủ không tìm được tung tích Dung Thanh Thu, hóa ra là rơi vào phong trần.

Dung Thanh Thu cười như hoa chi loạn chiến, thật giống như Phượng Khương Trần vừa nói cái gì cười nhạo vậy: “Phượng cô nương, ngươi nhận nhầm người rồi, nô gia không phải tên Dung Thanh Thu gì đó, nô gia là hoa khôi nương tử Khuynh Thành của Trữ hoa lầu, nghiêng nước nghiêng thành.”

Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Khuynh Thành”, chỉ lo Phượng Khương Trần không có nghe rõ vậy.

Hoa khôi nương tử Khuynh Thành!

Vừa tự xưng cái này ra, vẻ mặt nô bộc Phượng phủ đều thay đổi, nhất là bốn người Xuân Hạ Thu Đông hung tợn trừng mắt Dung Thanh Thu khiến Dung Thanh Thu càng đắc ý, đáng tiếc Phượng Khương Trần cũng không có nổi giận.

“Nguyên lai là hoa khôi nương tử, thứ cho Khương Trần mắt vụng về lại đem hoa khôi nương tử vạn người mê đắm nhận thành tiểu thư phủ Quốc công, Khương Trần còn tưởng rằng là cố nhân tới, cố ý ra nghênh tiếp, không ngờ chỉ là một kỹ tử hèn mọn, người đâu… Đuổi ra ngoài.”

Hoa khôi khuynh thành, lá gan thật lớn, trên mặt Phượng Khương Trần nàng viết hai chữ dễ bắt nạt sao? Dám đập phá vào ngày hôm nay, Dung Thanh Thu, hôm nay Phượng Khương Trần ta sẽ khiến ngươi biết hai chữ hối hận viết như thế nào.

“Dạ.” Gia đinh cầm cây gậy liền tiến lên, chống lên người Dung Thanh Thu, Dung Thanh Thu không nghĩ tới Phượng Khương Trần sẽ tàn nhẫn như vậy, ngay tại chỗ này hoa dung thất sắc, ngã ngồi trên đất, thất thố phải hô to: “Dừng tay! Dừng tay, mau dừng tay! Phượng Khương Trần, ta là tới tặng quà cho ngươi, chúc mừng ngày ngươi hồi phủ, Phượng Khương Trần ngươi không thể đối xử với ta như vậy, Phượng Khương Trần… Ngươi, ngươi ngươi…”

Dung Thanh Thu quên mất nàng ta đã không còn là tiểu thư cao cao tại thượng, nàng ta chỉ là một kỹ nữ, nữ tử địa vị thấp hèn, cho dù nàng ta kêu như thế nào đi nữa, cũng không có ai đáp lại nàng ta, cho dù những gia đinh này muốn thương hương tiếc ngọc, có Phượng Khương Trần ở đây cũng không có lá gan đó, hai ba hạ Dung Thanh Thu liền bị loạn gậy đuổi xuống, cút xuống theo bậc thềm…