Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1520



Chương 1520

“Rầm…” Nguyên Hi tiên sinh thể hiện bản lĩnh anh hùng của mình, đá văng cửa phòng Phượng Khương Trần.

Lúc này, Nguyên Hi tiên sinh vẫn còn phong thái điên cuồng trước đây, tùy tiện liều lĩnh.

A… Ám vệ vội vã vươn tay chặn lại ánh mắt chính mình, lẩm nhẩm: “Ta không nhìn thấy, ta không thấy, ta không nhìn thấy gì cả.”

Trong tình huống này, bọn họ ra tay cũng không được, không ra tay cũng không được. Phượng Khương Trần cũng đâu có tổn thất đâu mà ra tay, ra tay một cái là sẽ để lộ thân phận, không ra tay thì sao? Nếu sau này chủ nhân biết được, nhất định sẽ đánh chết bọn họ.

May mắn thay, Nguyên Hi tiên sinh cũng coi như biết lễ nghĩa, sau khi đạp cửa cũng không xông vào trong, mà lùi về phía sau vài bước, giữ vững phong độ của một quân tử, chỉ hét vào trong phòng: “Phượng Khương Trần, ngươi mau dậy cho ta.”

Ám vệ thở phào nhẹ nhõm, nếu chủ nhân biết chuyện này cũng sẽ không trách bọn họ.

A… Bên trong phòng, Phượng Khương Trần gắt gỏng hét lên, khuôn mặt mới tỉnh dậy mang theo sự tức giận: “Tên khốn kiếp nào làm phiền ta ngủ.”

Mọi người ở Phượng phủ đều biết không thể làm phiền Phượng Khương Trần khi giải phẫu và khi nàng đang ngủ, trừ khi trời sập.

“Cô nương, là Nguyên Hi tiên sinh.” Hạ Vân và Đông Tình chạy vào: “Cô nương, chúng nô tỳ không cản được Nguyên Hi tiên sinh, xin cô nương trừng phạt.”

Nguyên Hi? Phượng Khương Trần hiểu lý do, nàng nhấc chăn lên và ngồi dậy: “À…Bỏ đi, giúp ta rời giường.”

Phượng Khương Trần xoa xoa huyệt thái dương, còn chưa ngủ đủ nên vẫn đau đầu, nhưng bây giờ đã tỉnh, không thể ngủ được nữa. Tình trạng của Thôi Hạo Đình, nàng còn phải xem xét. Là người thân của người bệnh, hành động của Nguyên Hi tiên sinh cũng chẳng là gì, chỉ là quan tâm quá hóa loạn thôi.

“Vâng.” Hai nha hoàn thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên Hi tiên sinh vô cùng lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, vô số lần than phiền nữ nhân thật phiền phức, rời giường cũng làm phiền người khác, chậm chạp, gấp chết đi được.

Không dễ dàng gì mới đợi được Phượng Khương Trần đi ra, Nguyên Hi tiên sinh không quan tâm đến sự tức giận trên mặt Phượng Khương Trần, bước lên phía trước hỏi: “Phượng Khương Trần, Hạo Đình không sao chứ? Tại sao hắn vẫn chưa tỉnh? Hắn có thể tỉnh lại được không? Sau khi tỉnh dậy liệu có ổn không, có thể giống như người bình thường, không bao giờ bị bệnh nữa chứ? Phượng Khương Trần…”

Một loạt câu hỏi từ miệng Nguyên Hi tiên sinh, vừa nhanh vừa gấp. Hoàn toàn không thấy một chút phong độ của một đại sư.

Phượng Khương Trần dừng lại, nhìn Nguyên Hi tiên sinh từ trên xuống dưới, trong cơ thể này liệu có phải bị đổi linh hồn rồi không, ngày hôm qua còn bình tĩnh, vì sao hôm nay lại thế này.

“Ngươi vẫn là Nguyên Hi tiên sinh đấy chứ?” Phượng Khương Trần nghi ngờ hỏi, nhưng ngẫm lại thì cũng có thể hiểu, Nguyên Hi tiên sinh có thể suy nghĩ thoáng về việc sống chết của chính mình,  nhưng không có nghĩa hắn ta có thể nghĩ thoáng về việc sống chết của Thôi Hạo Đình.

Nguyên Hi bị Phượng Khương Trần làm cho xấu hổ, nhận ra bản thân thất lễ, vội vàng nghiêm mặt nói: “Khụ… Tất nhiên ta là Nguyên Hi tiên sinh, Phượng Khương Trần, ngươi chưa trả lời của ta.”

Lần này, tốc độ nói cũng được xem như là bình thường.

“Không sai, quả thực là Nguyên Hi tiên sinh.” Phượng Khương Trần trịnh trọng nói. Mặt Nguyên Hi tiên sinh nghe thấy lập tức tối sầm. Phượng Khương Trần này học được từ ai mà hại người không cần nói lời thô tục, thật đúng là… Làm cho người ta không còn gì để nói.

“Nguyên Hi tiên sinh, ngươi đừng lo lắng, giải thuật rất thành công, không không hề có trở ngại. Chờ đến khi hết gây mê, Thôi công tử sẽ tỉnh lại. Còn với những câu hỏi khác của ngươi, ta xin lỗi, hiện tại ta chưa thể trả lời. Phải đợi Thôi công tử tỉnh lại, sau khi kiểm tra mới có thể xác định.”