Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1526



Chương 1526

“Đồng Giác, Đồng Dao mấy hôm nay tuyết lớn không ngừng, có phải nhiều bá tánh bị tuyết lớn ảnh hưởng không. Dạo này người bệnh có tăng thêm không?”

“Tiểu thư, có ạ. Mỗi năm khi tuyết lớn, sẽ có rất nhiều bá tánh mắc bệnh, cóng chết. Hôm nay tuyệt cực kỳ nhiều, mấy hôm nay tuy đã đỡ hơn, nhưng tuyết vẫn rơi không ngừng, có rất nhiều nhà cửa bị tuyết đè sập, chết không ít người, An Trí Đường của cung phủ đã đầy người, người bệnh cóng cũng ngày một tăng lên.”

Việc này, không cần điều tra thì Đồng Giác và Đồng Dao đều biết. Vì tuyết lớn, có rất nhiều quan viên do thất trách mà bị tước chức…

Thiên tai cũng là cơ hội tốt để thử lòng các quan viên.

Mỗi lần thiên tai xảy ra, nhiều quan viên đã bị cách chức do lơ là nhiệm vụ, cũng có không ít quan viên, nắm bắt cơ hội này mà thể hiện rất tốt, rồi một bước lên mây.

Ngươi nói xem có quan viên nào thật lòng vì lợi ích của bá tánh khi đối diện với thiên tai không?

Có, tất nhiên là có, nếu không tận tụy vì dân, không vì lợi ích của dân, thì thành tích ở đâu ra? Thì làm sao thăng quan tiến chức chứ?

Trước khi trở thành một quan chức, có lẽ ngươi đã đầy nhiệt huyết quyết tâm, nhất định phải làm một vị quan thanh liêm, một vị quan tốt nhưng khi thật sự đến quan trường, ngươi sẽ phát hiện ra rằng, việc ngươi nên làm là leo lên thật cao. Nếu ngươi không leo lên cao, sẽ bị người khác đạp xuống, lúc đó ngươi có muốn trả đũa cũng không được.

Muốn làm việc cho dân, thì phải có đủ quyền lực, chức quan của ngươi càng cao, thì việc có thể làm được cho dân sẽ càng nhiều. Mà nếu muốn làm quan lớn thì phải biết nắm bắt mọi cơ hội có được.

Và thiên tai, chắc chắn là một cơ hội rất tốt. Nắm bắt được cơ hội này, ngươi không chỉ được lòng dân còn được mang danh một vị quan tốt, từng bước thăng tiến, còn Phượng Khương Trần…

Nàng biết bản thân rất vô sỉ, nhưng nàng vẫn muốn lợi dụng lần thiên tai này.

“Đồng Giác, Đồng Dao, các ngươi nói xem, ta ra ngoại thành chữa bệnh từ thiện có được không?” Phượng Khương Trần thừa nhận xuất phát điểm của bản thân không hề đơn giản, nhưng… Nàng cũng có thể giúp bá tánh được phần nào.

Nếu nàng là quan viên, thì nàng sẽ là dạng làm nên thành tích để có thể trèo cao hơn. Tuy rằng xuất phát điểm không được trong sáng, nhưng suy cho cùng vẫn là vì người dân.

“Chữa bệnh từ thiện? Tiểu thư, việc này tất nhiên là tốt rồi, chỉ là chữa bệnh từ thiện như vậy rất vất vả, vả lại người còn rất bận rộn, làm sao có thời gian.” Đồng Giác và Đồng Dao đương nhiên rất vui với việc làm này của Tú nhà mình, nhưng mà…

Vấn đề ở đây, một khi đã chữa bệnh miễn phí thì không thể bỏ cuộc giữa chừng.

“Tuyết lớn như vậy thì ta cũng có việc gì đâu. Việc bây giờ ta nên làm là an táng tốt cho phụ mẫu của ta, nhưng tuyết vẫn cứ rơi không ngừng thì cũng chẳng thể làm được. Trước khi tuyết ngừng rơi, thì vẫn có thời gian để chữa bệnh miễn phí, xem như… tích phúc cho phụ mẫu của ta.” Nàng đang bị dòm ngó, bất cứ động tĩnh nào cũng phải cẩn thận. Thay vì cứ thấp thỏm lo sợ, chi bằng công khai động tĩnh của mình, ai muốn biết gì thì biết.

“Tiểu thư, nếu muốn tích phúc cho lão gia và phu nhân thì mình không chỉ mở chỗ chữa bệnh miễn phí còn phải phát cháo mới được. Có điều lương thực hiện giờ rất đắt, lương thực trong phủ của chúng ta cũng vừa hết, thật sự không có dư để mang ra làm từ thiện.” Làm việc thiện là chuyện tốt, nhưng trước hết phải có khả năng mới được.

Bản thân sắp chết đói rồi, mà muốn giúp người khác, như vậy không phải là làm từ thiện, mà là làm chuyện ngốc. Phượng Khương Trần không nghĩ bản thân mình có thể cao thượng như vậy.

“Không cần lo về lương thực, việc này ta sẽ nghĩ cách. Đồng Giác, Đồng Dao các ngươi đi điều tra xem tình hình bên ngoài nghiêm trọng đến mức nào, để ta quyết định xem nên làm gì.” Bên phía Tô Vân Thanh chắc chắn sẽ không thiếu lương thực, nàng đi tìm Tô Vân Thanh thương lượng xem sao. Nếu như lúc này, mà Tô Vân Thanh đứng ra làm từ thiện với nàng, vậy thì…