Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1554



Chương 1554

Thấy Phượng Khương Trần vẫn chưa chịu đi, Huyên Minh Kỳ mở miệng nhắc nhở: “Đi nào, ta chỉ muốn đưa nàng đến sân thôi, không có ý gì khác cả, nếu nàng vẫn để ý thì ta có thể đứng xa hơn chút nữa.”

Nói xong lại lùi ra sau thêm ba bước nữa, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Trong bóng tối lặng lẽ, đôi con ngươi như sáng lên lấp lánh, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn về phía Phượng Khương Trần.

Tình hình này đúng là không biết phải nên từ chối kiểu gì, dù sao Phượng Khương Trần cũng không muốn lãng phí thời gian tranh cãi với Huyên Minh Kỳ, tên này rất cứng đầu.

“Cảm ơn Minh cung chủ.”

Phượng Khương Trần cầm theo đèn lồng đi lên trước, lúc đầu nàng có để ý đúng là Huyên Minh Kỳ không hề có ý định tới gần nàng, vẫn duy trì khoảng cách năm bước chân đi phía sau.

Huyên Minh Kỳ thật sự chỉ muốn đưa nàng về.

Trong lòng Phượng Khương Trần nặng nề, Huyên Minh Kỳ đi phía sau thật sự khiến nàng cực kì áp lực, Phượng Khương Trần thở dài, tiếp tục đi trên con đường cũ, lúc đi tới cửa viện thì nàng dừng lại, quay người đưa chiếc đèn lồng trên tay cho Huyên Minh Kỳ: “Tới rồi, cảm ơn Minh cung chủ, chiếc đèn lồng này Minh cung chủ cầm đi.”

Tuy lúc này sáng trưng không cần đèn vẫn nhìn rõ, nhưng cầm theo một cây đèn nhỏ vẫn tiện hơn nhiều, này cũng xem như nàng đang cảm ơn Huyên Minh Kỳ đã đưa mình về.

Huyên Minh Kỳ sửng sốt một lúc, lập tức vươn tay nhận lấy: “Mau vào đi, đã muộn lắm rồi, ngày mai nàng còn phải bận nhiều.”

Nói xong vẫn đứng yên ở cửa viện, chờ tới lúc Phượng Khương Trần đã đi vào phòng Huyên Minh Kỳ mới thu hồi tầm mắt, yên lặng quay người trở về sân nhỏ của mình.

Hắn đã cho thuộc hạ đi thu thập tin tức của Phượng Khương Trần, xem xong cảm thấy vô cùng căm giận bản thân, trách chính mình vì sao không xuất hiện sớm hơn một chút.

Mấy năm gần đây Phượng Khương Trần dường như là một người có tiếng khắp hoàng thành, tin tức của nàng cũng khá dễ tìm, mười lăm năm trước cũng có thể coi là bình thản không âu lo, không cần lo lắng về cái ăn cái mặc, nhưng đau khổ của Phượng Khương Trần lại bắt đầu kể từ khi có hôn ước với Lăng Vương.

Một tờ giấy mỏng tang ghi chép những khoảng thời gian vụn vặt đã xảy ra trong vài năm gần đây của Phượng Khương Trần, một dòng chữ nhìn qua rất bâng quơ nhẹ nhàng: Mất trinh trước khi kết hôn, hủy bỏ hôn lễ, lối sống buông thả, làm những điều người đời không thể dung tha.

Hắn thật sự cảm thấy đau lòng thay cho Phượng Khương Trần, hận bản thân vì đã tới quá muộn, nếu hắn xuất hiện sớm hơn một chút thì con gái của dì Mạt sẽ không phải chịu khổ sở như vậy, nàng ấy sẽ không cần chịu đựng những ánh mắt khác thường của người đời.

Chỉ một mảnh giấy đơn giản đã ghi lại cách Phượng Khương Trần sống sót ra sao trong khi tin đồn bốn phía vây quanh, bị cô lập hoàn toàn, như có thể nhìn xuyên qua mặt giấy mỏng ấy, Huyên Minh Kỳ nhìn ra được cuộc sống trước kia của Phượng Khương Trần rốt cuộc có bao nhiêu vất vả.

Mọi người xung quanh đều bảo nàng mau mau chết đi, chỉ có cái chết mới có thể chứng minh nàng trong sạch, xung quanh không một ai vừa mắt nàng, nhưng nàng vẫn ngẩng cao đầu ưỡn thẳng lưng, một thân chống chọi mọi chông gai, kiên cường sống sót, sự kiên cường này làm hắn thấy cực kì đau lòng.

Chết rất dễ dàng, mà sống lại rất vất vả, bởi vì còn sống là còn phải đối mặt với nhiều điều.

Quỳ gối trước cửa thành, bị người đời ném trứng vào mặt, quần áo bê bết máu vệ đại lao.

Không điều nào trong số những điều trên là chuyện mà một nữ tử bình thường có thể chịu đựng được, nhưng nàng không chỉ đã từng trải qua, mà còn rất kiên cường vượt lên những điều ấy.

Xem xong những chuyện đã xảy ra với Phượng Khương Trần một năm qua, rốt cuộc Huyên Minh Kỳ vẫn không nhịn được mà hai hốc mắt hơi ươn ướt.