Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1572



Chương 1572

Đã từng không có ai bảo vệ sự đơn thuần của nàng, vậy thì nàng sẽ cố gắng bảo vệ sự đơn thuần của Tôn Tư Hành, làm cho nhiều người thích sự đơn thuần của hắn hơn, cho đến ngày… nàng không bảo vệ được Tôn Tư Hành nữa, mà đợi đến ngày đó, Tôn Tư Hành đã trưởng thành giống nàng hoặc đã ngã xuống.

Tôn Tư Hành không biết Phượng Khương Trần đang nghĩ gì, nghe Phượng Khương Trần nói vậy, liên tục gật đầu, đôi mắt đen sạch sẽ như thủy tinh trong suốt, có thể phản chiếu tất cả những gì bẩn thỉu nhất trên thế gian này, có một giây phút, Phượng Khương Trần như thấy được trái tim đen tối của mình trong mắt hắn.

Tôn Tư Hành trở tay kéo Phượng Khương Trần vội vàng đi vào trong: “Sư phụ, chúng ta vào nơi chữa bệnh từ thiện thôi, chắc có rất nhiều bệnh nhân ở đó, trời lạnh thế này, chắc chắn… họ không chống đỡ được quá lâu đâu, đi đến đó sớm một chút, chúng ta có thể cứu được thêm mấy người.”

Ý chí chiến đấu của Tôn Tư Hành hừng hừng, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng.

“Được.” Phượng Khương Trần vội vàng thoát ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ, đi theo sau Tôn Tư Hành.

Một lần phát cháo từ thiện đã đẩy Cửu Hoàng thúc ra, vậy thì lần chữa bệnh từ thiện này, nàng cũng sẽ cố gắng đẩy Tôn Tư Hành ra, như vậy… cho dù không có nàng, Tôn Tư Hành cũng có thể có thêm một lớp bảo vệ.

Phượng Khương Trần mưu tình, còn ý kiến của Tôn Tư Hành? Nếu tên ngốc này biết nàng chữa bệnh từ thiện vì có mục đích riêng, có lẽ sẽ ghét nàng, cho nên vẫn không nên nói thì tốt hơn.

Đáng tiếc, nghĩ thì hay vậy đấy, hiện thực lại rất tàn khốc, đoàn người của Phượng Khương Trần còn chưa đi được hai bước, đã bị tiếng ồn ào cắt ngang.

Thì ra, sạp phát cháo miễn phí xảy ra vấn đề.

Một nam tử cao lớn không biết từ đâu vọt ra, xông ngang vào làm loạn hàng ngũ nhận cháo, đám nạn dân sợ xanh mặt, bắt đầu hỗn loạn…

Người phát cháo miễn phí của Tô gia phái tới phản ứng cực nhanh, vội vàng đi ra trấn an đám người, bảo mọi người tiếp tục xếp hàng nhận cháo, đồng thời họ chuẩn bị đủ lương thực như đã hứa với mọi người, đảm bảo ai ai cũng được uống một chén cháo nóng.

Sau khi xoa dịu bách tính, người phát cháo miễn phí chuẩn bị đi chất vấn hán tử vừa làm loạn, nhưng nghe thấy một tiếng bịch vang lên, người đó quỳ gối trước sạp cháo, mà trên người hắn cõng một ông già.

“Cho ta một chén cháo nóng, mạng của ta sẽ là của ngươi.” Một già một trẻ, trên người hai người họ chỉ mặc bộ đồ mặc trong đơn bạc, da thịt lộ ra ngoài, lạnh cóng đến tím bầm, hai người này còn thảm hơn những người đang đứng đợi nhận cháo ở đây.

Người phát cháo miễn phí nhìn đối phương, không nói gì, tiếp tục phát cháo và bánh bao cho những người khác: “Các ngươi tiến lên, đừng làm mất thời gian nhận cháo của những người khác.”

“Cầu xin ngươi cho ta một chén cháo nóng, chỉ cần các ngươi cho ta một chén cháo nóng, mạng của ta sẽ là của ngươi, cầu xin các ngươi, cầu các ngươi.” Hán tử đang quỳ dưới đất thấy thế, không ngừng dập đầu, bịch bịch bịch… Âm thanh đó tựa như tiếng sấm, đánh vào trái tim mọi người, đau xiết.

Dưới đầu gối nam nhi là vàng, lời này chỉ đúng với những người bề trên, còn đối với những người bình thường này mà nói, họ sẽ quỳ xuống không chút do dự vì một chén cháo nóng, một cái bánh bao.

Vàng bạc không quý bằng mạng sống, càng đúng nói tới lòng kiêu ngạo buồn cười đó, hi sinh mạng của mình còn cảm thông được, chứ nếu vì lòng kiêu ngạo buồn cười ấy mà hi sinh mạng của người nhà thì thực sự không hay chút nào…

“Cầu xin ngươi cho ta một chén cháo nóng để cứu cha ta, cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi.” Đại hán thấy không có ai cho hắn chén cháo nóng, liên tục dập đầu không ngừng, trên đất đã có vết máu, mà người phát cháo miễn phí lại bất vi sở động*.